*Thảo hỉ: khiến người khác yêu thích.
Tịch Yểu không biết, Chu Nhung đã sớm thức dậy, nhưng không biết tại sao, hôm nay hắn không muốn rời giường sớm, cho nên nằm xuống nhắm mắt, nhưng không ngờ Tịch Yểu lại dậy trước.
Biết nàng thức còn nhìn chằm chằm vào chính mình, hắn càng không muốn động.
Sau đó, chợt biết nàng nhìn mặt mình một lúc lâu, lại nhận xét một câu – đây là nói hắn lớn lên ổn đi!
Mặc dù nhắm mắt lại, nhưng hắn rõ ràng cảm thấy nàng lướt qua trên người mình, sau đó ngồi ở mép giường...
Khi đó, trong lòng hắn đều có chuẩn bị.
Thế nhưng, trên trán hắn lại đột nhiên bị một đôi bàn tay nhỏ bé ấm áp che lại, hắn kinh ngạc đến mức gần như không kìm nén được, khi Tịch Yểu không chú ý thì nắm tay của hắn siết chặt, chịu đựng gắt gao mới không mở mắt.
Sau khi chắc chắn rằng nàng đã ra ngoài, hắn nóng lòng muốn mở mắt ra...
Nhiệt độ còn sót lại trên trán khiến hắn như cảm thấy bàn tay nhỏ bé kia không rời đi, hắn không khỏi giơ tay lên che lại, sau khi cảm nhận rõ nhiệt độ trên trán, hắn phát hiện nhiệt độ còn sót lại chạm vào đến đáy lòng, mất đi, trong lòng không hiểu vì sao có một tia cô đơn.
Hắn cảm thấy mình càng ngày càng bất thường.
Sau khi rối rắm một hồi, hắn mới đứng dậy, sau đó lại trở thành người cuối cùng trong nhà rời giường.
"Lão tứ, con không sao chứ?" Khi Trần thị nhìn thấy hắn, hồ ngơ nhìn lên nhìn xuống đánh giá, nói: "A Yểu nói con không sao, sao con lại thức dậy trễ như vậy?"
Sờ sờ mũi, hắn mơ hồ nói: "Có lẽ là mệt!"
"Tiểu đệ, tuổi này đệ đã mệt rồi, không được a!" Chu Tường đang ăn cơm, nghe vậy thuận miệng triêu chọc một câu.
Tịch Yểu quét mắt nhìn hắn ta một cái, cảm thấy được là hắn ta đang nói lái đi, nhưng mình không có chứng cớ.
Chu Nhung dường như hiểu ra điều gì đó, rất thâm ý liếc mắt nhìn nhị ca nhà mình một cái, cũng không tranh cãi.
Việc này, càng nói thì càng giải thích không rõ...
"Ăm cơm đi, hôm nay rất bận đấy", Trần thị thúc giục.
Chu gia bắt đầu bận rộn, mấy đứa nhỏ cũng không dám làm ầm ĩ, vì sợ bị mắng.
Ăn cũng gần xong, Chu Ý đang dọn dẹp chén đũa, Tịch Yểu thấy Trần thị dẫn theo mấy người Chu thì ra cửa, liền vội vàng đi theo.
"Nàng vẫn là không nên đi", Chu Nhung thuyết phục, sợ nàng sẽ không thoải mái.
Tịch Yểu không tìm lỗi, ngược lại làm cái mặt quỷ về phía hắn, trực tiếp từ bên cạnh chui ra ngoài.
Không còn cách nào, Chu Nhung đành phải đi theo.
Thấy vậy, những người còn lại trong Chu gia liếc nhìn nhau một cái, quyết định đi xem...
Bọn nhỏ thì muốn góp vui, chạy rất lưu loát, lập tức không thấy bóng dáng.
Tịch Yểu đi theo phía sau Trần thị, đi không được bao xa liền phát hiện ven đường có rất nhiều người, tất cả đều đang nhìn chằm chằm vào mảnh ruộng nước kia, khiến cho Trần thị rất cáu kỉnh.
"Đã bao nhiêu ngày rồi, vẫn hiếm lạ như vậy, còn không thể để yên được!" Trần thị càu nhàu khó chịu.
"Nương, hôm nay con sẽ đi nhổ, về sau sẽ không nhìn được, hiếm lạ để cho bọn họ hiếm lạ đi." Tịch Yểu vội vàng trấn an, sợ bà sẽ bùng nổ.
Chu thị cười hờn dỗi, phát hiện bản tính này của Tịch Yểu thật sự khiến người ta không biết nên nói gì.
Thời điểm làm nũng, khiến người ta không thể trách được, khi dỗ dành thì càng lợi hại hơn, nàng ta cảm thấy nếu cứ tiếp tục như thế này, cả nhà sẽ đều bị nàng dụ dỗ hết.
Cũng không biết một người tính tình thảo hỉ như vậy, làm sao lại không được người Tịch gia thích.
Trần thị bị nàng chọc cười, nhịn không được chỉ chỉ nàng một chút.
Đứa nhỏ này, thật sự là vô tâm vô phế!
Mấy ngày qua, bị chế giễu thành quen, sắc mặt Chu gia cũng dày lên, trực tiếp đi tới.
Bọn họ nghĩ, chế giễu cùng trêu chọc sẽ đập tới vào mặt, nhưng ai biết được, không có gì cả.
"Hữu Căn." Chu Tiền nhìn thấy Chu Hữu Căn liền hét lớn, có chút kích động, điều này làm cho Chu Hữu Căn có chút kinh ngạc, bước chân của ông cũng nhanh hơn một chút.