Bị Ép Gả Cho Tháo Hán Sơn Dã, Nàng Được Đoàn Sủng

Chương 42: Nàng nhăn mặt với ta

Nếu nàng phải thật sự ủy khuất mà khóc, mọi người còn không biết phải làm như thế nào để an ủi nàng.

Chu Nhung nhìn đám mạ xiêu vẹo, hít vào thật sâu một hơi, nghĩ lúc trước mình ngăn cản là đúng rồi, nếu không, nửa cuối năm trong nhà phải uống nước mà sống.

"Huynh cũng đừng đánh chủ ý đến mảnh đất này", Tịch Yểu thấy hắn đang nhìn chằm chằm vào ruộng lúa, vẻ mặt kiêu ngạo nói: "Bây giờ ta vẫn chưa thua đâu!"

Kiếp trước nàng đã từng trồng mạ, nhưng đều là phải dùng thì phù, không giống như bây giờ phải làm bằng tay, cho nên hiệu quả kém hơn một nửa, kia cũng không thể trách nàng.

Hơn nữa, ngay cả khi xiêu xiêu vẹo vẹo, nhìn thấy lộn xộn không thôi, đám mạ này vẫn tốt, cho nên nếu hiện tại nhổ đi, mới là tổn thất rất lớn.

Bất kể như thế nào, nàng cũng sẽ không cho phép Chu Nhung làm như vậy!

"Vừa nãy nàng cũng thấy phản ứng của thôn dân, nếu không nhổ đi, sợ là thôn dân sẽ cười nhạo phụ mẫu", hắn nhíu mày giải thích.

"Kia cũng không được, người trong thôn có chê cười thì huynh nói ta tùy hứng là được rồi, dù sao đó là huynh đã đáp ứng với ta!" Nàng kiên quyết nói.

Nếu không nhìn vào kết quả, nàng sẽ chết không nhắm mắt.

Nhìn ruộng lúa trước mặt, Trần thị nghĩ đến khẩu khí mà Tịch Yểu vừa mới giúp mình, Trần thị liền che chở cho nàng nói: "Lão tứ, hôm nay A Yểu trồng nhiều như vậy cũng rất mệt mỏi, dù sao những nơi khác chúng ta còn chưa trồng xong, chờ trồng xong rồi lại nói sau."

"Nương, cũng là ngài tốt nhất", Tịch Yểu cảm thấy Trần thị là bà bà tri kỷ nhất dưới bầu trời.

Trần thị được khen đến ngượng ngùng.

Đây là lần đầu tiên có người khen bà như vậy.

Ba trục lý còn lại của Chu gia đều giật giật khóe miệng, phát hiện tức phụ của lão tứ có cái miệng ngọt ngào rất lợi hại.

Chu Nhung nhìn nữ nhân được nương che chở, sau đó cười như một đứa trẻ, khá đắt ý nhìn mình làm bộ dáng ngáo ộp, hắn liền không nói nên lời.

Tịch Yểu có lẽ không biết được, bộ dáng kia của mình rất giống tiểu nhân đắc chí.

Đám mạ trên ruộng nước được lưu lại, Tịch Yểu rất cao hứng, quyết định không tính toán chi li với Chu Nhung.

Nàng cũng không quên vừa rồi khi Chu Xuân Vọng phát hỏa, chính là Chu Nhung đứng ra ở trước mặt nàng.

Tốt xấu gì khi người ta ở bên ngoài vẫn nguyện ý bảo vệ cho nàng, nàng cũng không phải là một người không có lương tâm.

Cách người Chu gia không xa chính là cánh đồng lúa có một ngày không làm việc, đã trở thành cảnh sắc trong thôn, thỉnh thoảng có người đến chỉ trỏ, khiến cho trong lòng người Chu gia âm thầm bất đất dĩ.

Khi gặp phải người mà không muốn giải thích, liền lười phản ứng, gặp được người tốt một chút thì giải thích một vài câu, tỏ vẻ chờ phần đất còn lại trồng xong liền nhổ bên này ra, khiến người tốt này vui mừng không thôi.

"Các người chính là đối tốt với tức phụ, cũng không nên quá chiều chuộng", có người không nhịn được nhắc một câu.

Trần thì chỉ gật đầu như đáp lời, cũng không biết nên giải thích như thế nào.

Những đám mạ được trồng xuống trông lộn xộn, như thể chúng sắp chết, yếu ớt nổi trên mặt nước, sau đó bắt đầu ố vàng, những người đi ngang qua đều lắc đầu, cũng không ai xem trọng.

Vài ngày sau...

"Cha ta dẫn nhị ca tam ca đi khai hoang, nương ta nói, ngày mai muốn nhổ đám mạ của nàng, đến lúc đó nàng không được nhăn mặt để nương của ta xem, cũng không được khóc!" Hắn nhắc nhở nói.

Hắn phát hiện, nương dường như rất thích bản lĩnh làm nũng của Tịch Yểu, vạn nhất người ta lại làm nũng, nương của hắn lại bị bối rối không đáp ứng, vậy thì đám người đại tẩu sẽ nôn ra máu.

Cái này mỗi ngày đều bị người chỉ trỏ, làm cho bọn họ không dám đi ngang qua mảnh ruộng nước đó, mỗi ngày đều đi đường vòng, miễn cho việc sau khi bị người trêu chọc, từ trong ra ngoài mà sốt ruột.

Tịch Yểu nghiến răng: "Chu Nhung, huynh đừng quá đáng, ta khi nào nhăn mặt với nương, khi nào thì khóc?"

Nàng nhăn mặt với ta... Lời này, Chu Nhung không thể nói ra được.