Người Chu gia bởi vì được phân nhiều đất hoang và ruộng đồi như vậy, cho nên rất vui vẻ.
Nhiều đất hơn có nghĩa là nhiều lương thực hơn.
Nhưng cứ như vậy, mọi người sẽ càng vất vả, hơn nữa vì để bắt kịp vụ xuân, đó là phải liều mạng khai hoang...
"Nếu đã không kịp thì trước cứ để trống đất hoang, chờ sau khi gieo trồng vụ xuân rồi nói." Trần thị không đành lòng để trượng phu và con cái của mình làm việc vất vả như vậy, nhịn không được mà nói.
"Như vậy sao được, vậy chính là lãng phí một năm lương thực, đất hoang kia khá lớn, phải có đến hai ba mẫu, cho dù trồng khoai sợ hay đậu phộng cũng được." Chu Hữu Căn lắc đầu nói.
"Nhưng lão đại không có ở nhà, lão tứ cũng không giỏi làm nông, ruộng ở trong nhà phải cày xới nhanh lên, còn phải gieo hạt nữa.", Trần thị sầu muộn nói.
Chu Tường ở một gãi gãi đầu nói: "Nương nói rất đúng, thật sự trong nhà không có ai có thể khai hoang, gieo hạt ở ruộng thôi cũng đã mệt chết người rồi."
Chu Nhung trở về, biết bọn họ đang tranh luận về chuyện đất hoang, cho nên nói: "Trước tiên chuẩn bị phần đất ruộng nước cho tốt, đến lúc đó lại trồng trọt trên ruộng cạn, mặc kệ là trồng được bao nhiêu, chúng ta cũng không có hại!"
Điều này tương đương với vụ thu hoạch bổ sung.
Một câu này, làm cho mọi người sáng tỏ thông suốt.
"Lão tứ nói rất đúng, không thể lẫn lộn đầu đuôi được." Chu Hữu Căn đồng ý nói.
Thấy ông bị thuyết phục, ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm, sợ lão gia tử sẽ kiên trì đến cùng, không muốn lãng phí...
"Lúa này của mọi người... Không ươm mạ sao?" Tịch Yểu lắng nghe một lúc lâu, mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng, theo bản năng hỏi ra lời.
"Ươm mạ là cái gì?" Trần thị nhìn chằm chằm nàng hỏi.
Kỳ thật không chỉ có bà, mà những người còn lại trong Chu gia đều cảm nhận được điều gì đó, bọn họ đều đồng loạt nhìn sang, bao gồm cả Chu Nhung.
Chu Nhung cảm thấy được, sách của hắn có lẽ đã đọc vô ích.
"Chỉ là đem hạt giống để nảy mầm trước, khi nào lớn lên thì mới gieo trồng a", Nàng khoa tay múa chân nói một chút.
Nàng thật sự không biết ở nơi này trồng lúa như thế nào, dù sao lúc còn ở kinh thành, kế mẫu chưa bao giờ cho nàng ra ngoài, lần này nàng cũng trốn thoát, mới có thể thở dốc tùy ý nhìn cảnh vật sơn sơn thủy thủy bên ngoài...
Người Chu gia hai mặt nhìn nhau, cuối cùng Trần thị do dự một lúc rồi hỏi: "Cái này cũng đọc được trong sách hả?"
"A!" Tịch Yểu trả lời mơ hồ.
Kết quả là, Chu Nhung bị mọi người trong Chu gia nhắm đến.
Ý tứ hàm xúc trong này, chỉ có bản thân Chu Nhung mới cảm nhận được.
Hắn dường như đã bị người trong nhà ghét bỏ.
Bởi vì chiếc cày trục cong do Tịch Yểu làm ra trước đó, cho nên lần này những gì nàng nói, mọi người theo bản năng đều tin tưởng.
"Con đọc sách nhiều năm như vậy, sao lại không biết chuyện này?" Trần thị không nhịn được chất vấn.
Chu Nhung hít sâu một hơi, không muốn làm cho mình bị nghẹn khuất ở trong lòng.
Những cuốn sách hắn đọc, cùng với những cuốn sách mà Tịch Yểu đọc, dường như không trùng nhau...
"Nương, tứ ca là đọc sách đi lên con đường làm quan, con là một nữ nhân gia, đọc đều là linh tinh, tứ ca tự nhiên chưa đọc qua." Thấy mọi người liếc mắt một cái không nói gì, Tịch Yểu cảm thấy buồn cười, nhưng nàng sợ người ta thẹn quá hóa giận liền chịu đựng, còn nghiêm túc giải thích cho mọi người.
Chu gia đột nhiên "ồ" bừng tỉnh đại ngộ, nhưng Trần thị vẫn không khỏi phàn nàn: "Sách làm quan này cũng không hữu dụng bằng mấy quyển sách linh tinh!"
Chu Nhung bị nội hàm như thế, lạnh lùng liếc nhìn Tịch Yểu, chỉ cảm thấy nàng rất kỳ quái.
Hắn biết, tất cả thôn làng xung quanh đều vẫn trồng trọt như vậy, bao gồm những hộ nhà giàu.
Mà các hộ nhà giàu đều có lui tới với kinh thành, trong đó bao gồm cả sư phụ của hắn.
Nhưng thôn trang của sư phụ ở thành Tê Hà cũng trồng trọt cùng một phương thức với trong nhà.