Sẵn sàng thiên vị nhị thúc và tam thúc, rồi lấy sự hiếu thuận của lão đại để cung cấp, người như vậy không phải không có, chính là có đôi khi, mọi người không thể nhìn rõ.
Những lời này khiến Chu Ý không kịp phản ứng, nàng ta sững sờ một hồi, sau đó lộ ra vẻ mặt khϊếp sợ, hiển nhiên không thể chấp nhận kết quả như vậy.
Tịch Yểu không quan tâm đến nàng ta, mà trực tiếp thả cá vào nấu, thưởng thức âm thanh phát ra từ trong nồi, nghĩ có điểm thật đáng tiếc, nếu điều kiện cho phép, đem cá nướng ăn, mới là hương vị ngon nhất.
Chu Nhung sắp xếp xong chuyện của Chu Khánh rồi vội vàng trở về.
Khi đi ngang quan trong thôn, hắn phát hiện người dân trong thôn nhìn hắn một cách kỳ lạ, nhưng không thể không tránh ánh mắt của hắn, khiến hắn nghĩ trên người mình có gì đó không ổn, nhưng cũng âm thầm kiểm tra một chút, cũng không phát hiện có cái gì, làm cho hắn tràn đầy nghi hoặc.
Trước khi bước vào cửa, hắn ngửi thấy mùi thơm tỏa ra, liền không nhịn được đỡ trán.
Mùi hương này, tám phần là do Tịch Yểu làm...
Hắn ở nhà nhiều năm như vậy, cũng chưa bao giờ ngửi thấy mùi hương như thế.
Người trong nhà cũng không có được tay nghề này.
"Con cá này rất ngon." Nhìn thấy món cá đi ra, mọi người tụ tập xung quanh, cảm thấy chỉ riêng mùi thơm thôi cũng khiến người ta không thể cự tuyệt.
"Lão tứ." Trần thị cầm đũa đi ra, thấy nhi tử đứng ở cửa, lập tức nở nụ cười: "Vừa trở về đúng lúc, có lộc ăn rồi, tức phụ của con bắt được rất nhiều cá, vừa mới nấu xong thôi."
"Tứ đệ, bên phía đại ca của đệ đã sắp xếp xong chưa, chàng ấy sẽ không bị khi dễ đúng không!?" Chu thị lo lắng hỏi.
Chu Nhung thu lại cảm xúc, nhìn thấy nàng ta nghiêm túc nói: "Đại tẩu, tẩu yên tâm đi, chuyện này liên quan đến sinh kế của người dân, không ai dám quậy phá, đặc biệt chuyện này còn liên quan đến việc thăng chức của huyện lệnh, nếu ai dám làm chuyện xấu, e rằng tính mạng cũng không muốn nữa."
Những lời này khiến Chu thị cảm thấy an tâm không ít.
Nàng ta sợ trượng phu của mình hàm hậu, không có tâm nhãn, bên ngoài bị người khác khi dễ.
"Mau ăn đi!" Biết lão đại được thỏa đáng, Trần thị thúc giục Chu Nhung ngồi xuống ăn: "Lão nhị, con ăn nhanh đi, sau đó đem cá đến đưa cho nhà đại tỷ con, nếu chậm trễ thì sợ mấy người đo đạc sẽ đến ."
"Vâng." Chu lão nhị vùi đầu nhiệt tình ăn, tranh thủ thời gian trả lời một câu.
Bởi vì có rất nhiều cá thịt, Tịch Yểu đã múc vài chén, nhưng Chu Nhung vẫn chưa ăn.
"Chờ một chút, để con đi cho." Chu Nhung do dự một chút, nhìn Chu gia nói: "Năm nay danh ngạch đi học của huyện lệnh nói hiếm khi bỏ trống, nhưng tuổi của Đại Đầu còn chưa đủ, bên kia không chịu thu, con nghĩ một chút, quyết định đem danh ngạch đọc sách cho nhà của đại tỷ, chờ Đại Đầu đến tuổi rồi thì con sẽ nghĩ cách!"
Chu gia vốn đang ăn uống vui vẻ sững sờ một lát, nhưng không ngờ Chu Nhung lại đưa ra quyết định như vậy.
Thật sự mà nói, tất cả mọi người vẫn là không muốn, dù sao Chu Như đã xuất giá, đứa nhỏ sinh ra cũng không phải họ Chu.
"Đại Đầu cũng không còn nhỏ." Trần thị không khỏi lẩm bẩm một câu.
So với tôn tử và ngoại tôn tử, bà hẳn là thiên vị tôn tử một chút.
"Con đã hỏi qua nhưng bọn họ nói không được", Chu Nhung bất đắc dĩ nói.
"Nếu không được vậy thì cho nhà đại tỷ con đi, trước kia là nàng ấy chiếu cố con, cũng chịu cực không ít", Chu Hữu Căn nói thẳng.
Mọi người đều nghẹn ngào ăn cá, không ai lên tiếng, điều này làm cho bầu không khí có chút kỳ lạ.
Tịch Yểu vẫn biết, đối với con cháu của nhà nông mà nói, muốn học ở một chỗ tốt thật sự rất khó, cho nên bọn họ đều hy vọng đó là người thừa kế của Chu gia, chứ không phải người mang họ bên ngoài.
Bất quá, chuyện này nàng vẫn nên giữ im lặng là tốt nhất.