Nàng quay sang nhìn thấy bọn họ, hét lên: "Nhị ca, tam ca, các huynh nhanh đến đựng cá, bằng không tí nữa sẽ chết."
Chu Thuận và Chu Tường không khỏi ngạc nhiên, vội vàng luống cuống tay chân bắt đầu đổ đầy nước, nhặt cá, miệng không ngậm lại được.
Những người đến xem náo nhiệt, thấy Tịch Yểu tùy tiện lấy từ trong đồ vật gì đó có thể có cá thật, liền kinh ngạc không thôi.
"Tức phụ tứ lang, thứ đồ ngươi bắt cá là thứ gì vậy?" Có người không khỏi tò mò hỏi.
Tịch Yểu cầm giỏ bắt cá lên nói: "Đây là ta dùng dây leo làm, nếu các người thấy thích thì lấy một cái thử xem đi."
Loại chuyện này không có nội dung kỹ thuật, chỉ cần khéo tay, nhìn vài lần cân nhắc một chút sẽ làm được.
Cho nên, nàng cũng không quá nhỏ mọn như vậy.
Hơn nữa, khi mới đến, chuyện của người Chu gia cùng với người trong thôn không phải hòa hợp lắm, sau đó còn có chuyện của cái cày cong, nàng cảm thấy mình vẫn không nên tìm thêm phiền toái cho người Chu gia.
Khi Chu Thuận và Chu Tường nghe thấy lời nàng nói, trong mắt lóe lên vẻ không đồng ý, nhưng người trong thôn vẫn đứng nhìn, bọn họ khó mà nói được cái gì, chỉ có thể trong lòng âm thầm sốt ruột.
"Thật sao?" Mọi người vừa nghe, không dám tin được hô lên.
"Tổng có tám cái, các ngươi chia nhau xem đi." Thấy cá mình bắt được gần như cũng đủ, Tịch Yểu đơn giản làm người tốt đến cùng, đem giỏ cá đều đưa ra ngoài, "Đúng rồi, giỏ bắt cá này làm bằng dây leo, dù sao nó cũng không chặt lắm, có thể không dùng được nhiều lần, các ngươi để ý một chút."
"Được rồi, chúng ta biết rồi." Đến tham gia góp vui, không ngờ lại có chuyện tốt như vậy, tất cả mọi người đều hưng phấn.
Biết hai huynh đệ Chu gia có vô số chuyện muốn nói, Tịch Yểu vội vàng nháy mắt với bọn họ, sau đó thúc giục mấy đứa nhỏ Chu gia: "Về nhà đi, nhanh lên, ai đi cuối cùng, sẽ không có cá để ăn!" "
Nhóm tiểu tử kia vừa nghe, vội vàng nghiêng ngả lảo đảo chạy đi trước, còn một đường hô "A a a...", nhất thời, con đường nhỏ đều náo nhiệt không thôi.
Chu Thuận và Chu Tường cẩn thận nâng cái thùng ở phía sau, nhìn Tịch Yểu siêng năng đi phía trước, không có chút không vui nào, trong lòng nghẹn một bụng lời muốn nói...
Mấy đứa nhỏ về nhà trước, sau đó là Tịch Yểu, sau cùng là huynh đệ Chu gia.
Thấy Tịch Yểu trở về tay trống trơn, Chu Ý thắc mắc: "Tứ tẩu, giỏ bắt cá đâu?"
"Cho người ta rồi", Tịch Yểu bình tĩnh nói.
"Cái gì?" Chu gia đồng thanh nhìn nàng, đồng thanh hô lên.
"Tại sao con lại cho đi, là ai bắt nạt con sao, con đã đưa cho ai?" Trần thị đi tới, một loạt câu hỏi dập vào mặt, khiến Tịch Yểu phải lùi lại hai bước.
Tịch Yểu dừng một chút giải thích: "Không ai bắt nạt chúng con, người ta đi theo nhị ca, tam ta tới, nhìn giỏ bắt cá bắt được các thì hỏi con, con đưa cho bọn họ luôn."
Chu gia bị lời giải thích này choáng ngợp không thôi.
"Mặc dù giỏ bắt cá này là do con làm, nhưng có thể bắt được cá a, con làm sao có thể lấy đồ tốt như vậy mà cho đi." Trần thị thấy nàng bình tĩnh như vậy, không cảm nhận được tầm quan trọng của giỏ bắt cá liền dở khóc dở cười.
"Chúng con thậm chí còn không có cơ hội ngăn cản", hai huynh đệ quay lại, vội vàng cáo trạng.
"Các con cũng thật là, đi theo cũng vô dụng", Trần thị ghét bỏ, những người còn lại đều gật đầu đồng ý.
Hai huynh đệ cảm thấy chính mình là bị oan.
Ai có thể ngờ Tịch Yểu lại đột nhiên như vậy!
Tịch Yểu biết mình đã đem giỏ bắt cá cho đi, người Chu gia rất đau lòng, nhưng không trách được nàng lại đi trách về phía hai huynh đệ.
"Nương, đừng trách các huynh ấy." Nàng dừng lại giải thích: "Giỏ bắt cá được làm bằng dây leo, vài lần sẽ giuộc ra, bọn họ thấy con bắt cá, nó là của Chu gia thôn, không phải nhà chúng ta, chỉ có chúng ta có mà những người khác không có, sẽ khiến người dân trong thôn bất mãn, chưa kể, cái cày trục cong đã thay đổi việc cày ruộng, người dân trong thôn không nhận được lợi ích gì, trong lòng bọn họ đã có oán giận rồi, ngay cả cá trên sông cũng bị chúng ta chiếm, liệu người dân trong thôn này có thể chịu đựng được nữa không?"