Thành phố Thương Dương
Một buổi chiều hoàng hôn tháng ba, trời mưa liên miên nhiều ngày cuối cùng cũng tạnh, người qua lại tấp nập ở chợ đêm gần trung tắm mua sắm, còn náo nhiệt hơn so với ngày nghỉ lễ.
Quầy hàng ở chợ đêm ai đến trước được trước, khu vực lối vào chợ là nơi có lượng người qua lại nhiều nhất, là nơi phong thủy bảo địa mà nhóm chủ quầy hàng tranh nhau giành giật.
Một nam sinh thân hình thon gầy trực tiếp đi về hướng quầy hàng bán bắp rang, trên vai mang balô màu đen, mặc áo thun màu trắng, trên tay phải có một vết sẹo nhợt nhạt, ống quần jean cuốn lên, lộ ra một đoạn cổ chân.
Gió đầu xuân vẫn còn mang theo chút lạnh lẽo, cậu giống như không có cảm giác, dẫm lên đôi dép lê chậm rì rì đi qua, dừng ở giữa hai cái quầy hàng nhỏ hẹp.
“Bắp rang bán thế nào?”
“Túi lớn hai mươi, túi nhỏ mười.”
Cuối cùng cũng có người tới hỏi giá, chủ quầy bắp rang vội vàng đem bắp ra cho khách ăn thử, sau khi thấy người tới thì sững sốt: "Ôi, cậu, cậu không phải là ông chủ của cái gì…… Thiên sao?"
Tư Hoài nhận lấy bắp rang, thuận thế từ lấy một cái ghế xếp nhỏ từ ba lô ra, ngồi xuống nói: “Đạo Thiên Quan, quan chủ.”
“Đúng đúng đúng, Đạo Thiên Quan.”
Chủ quầy bắp rang cũng không nghĩ nhiều, cho rằng danh xưng "quan chủ" này là người trẻ tuổi dùng để thay thế cho từ "ông chủ" lưu hành.
Đạo Thiên Quan là đạo quán nằm xéo trên đường đối diện, ông thường xuyên đi ngang qua.
“Quan chủ hôm nay không mở cửa hàng sao?”
Tư Hoài dừng một chút, ném viên bắp rang vào trong miệng nói : “Không mở.”
“A? Sao lại đột nhiên không mở ?”
“Không có gì, thâm nhập cơ sở, tiếp cận quần chúng.”
Cả đêm buôn bán không được, đột nhiên có người đến nói chuyện phiếm, hai ba phút qua đi, chủ quầy bắp rang tiếp tục cùng Tư Hoài tán gẫu.
“Mưa cũng đã ngừng, tôi xem dự báo thời tiết nói bắt đầu từ ngày mai trời quang mây tạnh, buổi tối buôn bán chắc sẽ tốt hơn một chút.”
“Ngày mai sẽ có một cơn mưa nhỏ.”
Tư Hoài lấy miếng vải trắng từ ba lô ra, bày ở bên chân, bên trên viết hai chữ xem bói, góc dưới bên phải còn dán mấy cái mã QR.
Chủ quầy bắp rang không nhận ra có người dứt khoát bày một quầy ở đây .
Ông lướt điện thoại xem dự báo thời tiết, chém đinh chặt sắt nói: “Ngày mai trời nắng to, sẽ không mưa.”
“Tôi dự báo thời tiết rất chuẩn.”
Tư Hoài tùy ý mà lên tiếng, chọc chọc màng hình di động bị chia năm xẻ bảy, nhấn mở WeChat, nhận lại tiền cọc từ chủ nhà trước.
Thật ra cậu không có tiền để tiếp tục thuê cửa hàng nữa, thành phố lớn tiền thuê thật sự quá mắc, toàn bộ tiền tiết kiệm miễn cưỡng trả đủ bốn tháng tiền thuê.
Kết quả sau bốn tháng đến một đơn hàng cũng không có, ngược lại nhận được thư cảnh cáo về tuyên truyền phong kiến mê tín.
Vẫn là bày quầy tốt hơn, miễn phí, không tốn phí.
Tư Hoài ném tiếp một viên bắp rang vào trong miệng, mùi vị thơm ngọt dẫn đến không ít người đi ngang qua ghé mắt nhìn.
Một người phụ nữ trung niên tầm 40 tuổi đi đến trước quầy bắp rang, hỏi: “Ông chủ, này có thể ăn thử sao?”
“Có thể có thể.” chủ quầy bắp rang đưa cho cô ăn thử.
Người phụ nữ trung niên nếm nếm, lại hốt một đống, ghét bỏ nói: "Quá ngọt, vẫn là bỏng gạo* ăn ngon hơn."
(bỏng gạo* là loại bánh gạo ăn giòn giòn ấy.)
Nói xong, cô nhìn về phía Tư Hoài, đánh giá trên dưới: "Cậu bán cái gì?"
Chủ quầy bắp răng : “Cậu ấy không phải……”
“Mẹ ôi, xem bói.”
Tư Hoài quơ quơ dép lê, ý bảo cô nhìn chữ trên miếng vải trắng: “Xem tướng xem bói.”
Chủ quầy bắp rang: ???
Tư Hoài bình tĩnh mà nói: “Tướng mạo tướng tay đều hai mươi, xem không sợ lỗ xem không sợ lừa.”
Người phụ nữ trung niên có chút do dự, hai mươi tệ không mắc, nhưng cũng không nỡ bỏ ra.
“Có chuẩn hay không?”
Tư Hoài bày quầy nhiều năm, vấn đề này đã nghe qua vô số lần.
Cậu lười biếng mà nâng mí mắt lên, nhìn vào gương mặt bà ta.
Ấn đường nhỏ hẹp hơn nữa tướng miệng thổi lửa, là người tính tình táo bạo keo kiệt bủn xỉn, cung phu thê ở đuôi mắt ảm đạm không ánh sáng, còn hãm sâu có nhiều vết sẹo, bất hòa với chồng, hôn nhân có vấn đề rất lớn, có dấu hiệu ly hôn.
*Tướng miệng thổi lửa là người có miệng hình tròn, nhỏ, với hai môi nhọn và cong lên như người đang thổi lửa.
Tư Hoài: “Muốn hỏi chuyện hôn nhân đúng không?”
Người phụ nữ trung niên lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, móc một xấp tiền giấy ra nắm chặt ở trong tay: “Đúng.”
Tư Hoài duỗi tay muốn lấy tiền, người phụ nữ trung niên liền né tránh.
Đây là muốn xem cậu sẽ nói cái gì rồi quyết định có cho tiền hay không.
Loại người này trước kia Tư Hoài cũng thường xuyên gặp được, một khi nói ra điều bọn họ không hài lòng, nhẹ thì không trả tiền, nặng thì động tay động chân.
Cái tướng mạo này……
Tư Hoài suy nghĩ một lát, thuận miệng nói chút chuyện trước: “Cô cùng chồng kết hôn khoảng 20 năm, không có con, gần đây số lần hai người cãi nhau càng ngày càng nhiều.”
“Đúng vậy đúng vậy.”
Người phụ nữ trung niên liên tục gật đầu, bà ta không hề hoài nghi, hỏi tiếp: "Cậu nhìn hôn nhân của tôi có thể càng ngày càng thuận lợi hay không?"
Tư Hoài nhìn chằm chằm vào tiền, chậm rãi gật đầu: “Đương nhiên có thể.”
“Hiện tại tuy rằng có chút mâu thuẫn nhỏ , nhưng trong tương lai không xa, cô và chồng sẽ khắc phục khó khăn, càng ngày càng thuận lợi, sống hạnh phúc mỹ mãn về sau.”
Nghe vậy, sắc mặt người phụ nữ trung niên thay đổi, gân cổ lên nói: “Cái gì?!”
"Tôi với người đàn ông chó má xúi quẩy đó còn phải tiếp tục ? Tôi đã tính chọn ngày hoàng đạo để ly hôn, tính xem ngày nào ông ta về nhà, tôi thấy cậu con mẹ nó là mắt mù mà xem bói……"
Người phụ nữ trung niên dùng tiếng địa phương chửi ầm lên, nước bọt văng tung tóe, người đi đường đi ngang qua cũng không nhịn được mà nhìn sang.
Tư Hoài trầm mặc một lát, nhanh chóng rút tờ tiền
trong tay cô ra .
Mắng cũng đã mắng, tiền không thể không lấy.
Người vây xem càng ngày càng nhiều, thấy có người bắt đầu quay video, người phụ nữ trung niên không dám làm lớn chuyện, nổi giận đùng đùng mà cầm bắp rang, hùng hùng hổ hổ rời đi.
Chủ quầy bắp rang vỗ vỗ vai Tư Hoài, cảm khái nói: "Cuộc sống không dễ ."
Tư Hoài tán đồng gật gật đầu: “Kiếm tiền khó quá, tôi phải tranh thủ hai ngày này kiếm nhiều tiền chút.”