Một người bạn đã quen từ trước, mở một cửa hàng hoa ngay bên cạnh nhà, mỗi khi bản thân nhàn rỗi không có việc gì là, cô thích làm những công việc nhỏ nhặt như thế nào.
Viên Hân cũng nói dối cô đây là thuốc kí©ɧ ɖụ©, Hứa Dung Âm cũng không hề cảm thấy xấu hổ mà cầm lấy, nhưng vừa rồi ngửi thử cô cũng cảm thấy mùi hương không tồi, liền để nó ở trên tủ đầu giường.
Chỉ có điều những lời này, Hứa Dung Âm không nói với anh.
Hai người cùng nằm lên gối đầu, tiếng nói chuyện rất khẽ, vô cùng gần gũi và ấm áp, một loại sức mạnh khiến người ta dễ dàng gỡ xuống mỏi mệt cả một ngày.
Cuộc trò chuyện buổi tối giữa hai vợ chồng không có gì hơn thế.
Trong bóng đêm mờ mịt, Hứa Dung Âm dần dần có thể nhìn thấy đường nét thân thể cùng đường nét trên khuôn mặt của anh. Không rõ lắm, nhưng có thể mơ hồ nhận ra đôi mắt đen trong veo của anh đang lặng lẽ nhìn cô.
Sau khi nói rất nhiều, lúc này Hứa Dung Âm mới nhận ra nhịp tim của mình đang dần tăng nhanh khi anh yên lặng nhìn cô như vậy.
Trong bóng đêm đang bủa vây, càng ngày càng kịch liệt.
“Anh có thể hôn em được không?” Đinh Tuần đột nhiên nhìn cô hỏi.
Ánh mắt bình tĩnh của anh dường như nhìn rõ tất cả, giống như hoàn toàn có thể đem cô lột trần không còn một mảnh.
Lòng bàn tay của anh trên eo cô cũng bắt đầu nóng lên.
Hứa Dung Âm như bị ai đó làm bỏng, muốn chui vào trong chăn, nhưng lực từ eo kéo lập tức kéo cô vào trong vòng tay của người đàn ông.
Đinh Tuần lại hỏi một lần nữa: "Anh muốn hôn em, hoặc là, em dạy anh."
Tay đặt phía sau không ngừng vuốt ve, bộ đồ ngủ của cô có chút mỏng manh, theo từng cái vuốt ve của anh, vạt áo ngủ của cô dần bị đẩy lên.
Bàn tay anh tiến vào, chạm vào lưng cô, ấn đầu ngón tay vào sống lưng, như thể anh đang đếm số nút thắt.
Hứa Dung Âm nằm trên người anh không ngừng run rẩy, cô vô cùng thức thời ôm má anh, đem môi mình áp lại gần.
“Ưm…” Môi cô vừa mới chạm vào môi anh, Đinh Tuần lập tức há miệng ngậm lấy môi của cô, giống như có một lực hút rất lớn, mυ'ŧ chặt lấy môi của cô, giống như anh đang muốn tiến quân thần tốc.
Hứa Dung Âm không chống đỡ được hôn mãnh liệt như vậy, đầu lưỡi bị anh mυ'ŧ ra ngoài, mật dịch hòa quyện vào nhau, đầu lưỡi của anh không ngừng quấn lấy lưỡi của cô mà liếʍ mυ'ŧ, cảm giác giống như có dòng điện chạy dọc toàn thân khiến người cô run lên.
Cả người Hứa Dung Âm tê dại bị đè lên giường, đầu lưỡi của anh liếʍ từ mắt cá chân đến gáy của cô.
Cô liên tục giãy dụa, hơi thở càng lúc càng nặng nề.
"Đinh Tuần..."
Cô thở hổn hển, hai má ửng hồng, khi môi và lưỡi của Đinh Tuần hoàn toàn rời đi, cô mới có thể há miệng thở dốc.
“Anh không nhịn được,” anh vươn một tay xuống đũng quần, nhanh chóng lấy cây gậy thịt đã sớm cương cứng của mình ra, ấn chặt vào giữa hai chân cô, khiến cô cảm nhận được áp lực nóng như lửa đốt.