Sau Khi Chồng Tôi Mất Trí Nhớ

Chương 48

Sau khi ăn xong, hai người xuống lầu đi dạo, khi trở về, Hứa Dung Âm đi vào phòng làm việc bắt đầu chỉnh sửa bản vẽ, Đinh Tuần ngồi bên cạnh yên lặng đọc sách, hai người đều không quấy rầy đối phương.

Nhưng cô vừa đặt bút xuống, Đinh Tuần đã sát lại gần hỏi: "Có muốn đi tắm không?"

Trong giọng nói này có mang theo vài phần ái muội, khuôn mặt cô đột nhiên trở nên nóng bừng.

“Anh có muốn tắm rửa trước không?” Hứa Dung Âm hỏi ngược lại anh.

“Đều được cả,” Đinh Tuần không để ý, “Tắm cùng nhau là được.”

“Không được!” Hứa Dung Âm nói, “Em phải đi tắm rửa trước.”

Cô đặt máy tính bảng xuống rồi chạy vào phòng ngủ như đang chạy trốn, sau khi tìm xong đồ ngủ để thay thì đóng sầm lại cửa phòng tắm.

Đinh Tuần híp mắt cười cười, sau khi Hứa Dung Âm ở trong phòng tắm lập tức khóa chặt cửa lại.

Chỉ là tắm rửa xong trở về phòng ngủ, cô mới bất tri bất giác phát hiện ra, hình như có gì đó không đúng, ngược lại càng giống như cô ngoan ngoãn tắm rửa nằm ở trên giường chờ anh.

Đinh Tuần đi vào lấy quần áo, thấy cô nấp ở dưới chăn, cúi người ghé vào tai cô nói: "Lát nữa nhớ phải dạy anh làm thế nào."

Hứa Dung Âm trốn trong chăn thò đầu ra, khi nghe thấy anh nói như vậy cả người cô càng co rúm lại, hoàn toàn vùi mình vào trong chăn.

Thật sự… cực kỳ xấu hổ.

Vì sao loại chuyện kia anh đã làm rất nhiều lần, còn muốn cô chỉ dạy?

Trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy róc rách, cô không tự chủ được bắt đầu tưởng tượng đến thân thể trần trụi của anh, nghĩ tới đó hai gò má càng lúc càng nóng.

Hứa Dung Âm từ trong ổ chăn chui ra, mở mắt nhìn trần nhà một lúc, hai tay ôm ngực, tim đập loạn nhịp.

Sau khi suy nghĩ một lúc, cô vẫn đứng dậy.

Đinh Tuần tắm không lâu, vừa mới ra khỏi phòng tắm, điện thoại trên bồn rửa mặt lập tức vang lên.

Nhìn tên người gọi, là Mạc Văn Khiêm đang gọi tới. Chín giờ rưỡi tối, đoán chừng có việc gấp.

Đinh Tuần lấy khăn khô vừa lau đầu vừa đi về phía phòng khách nghe điện thoại.

Khi anh trở lại phòng ngủ, đèn đã tắt hết, trong phòng tối đen như mực, ngay cả một chiếc đèn ngủ cũng không để lại cho anh.

Đinh Tuần dựa vào ánh sáng lờ mờ trên điện thoại đi tới bên giường.

“Đang ngủ à?” Anh hỏi người trên giường.

Căn phòng rất thơm, giống như mùi hương bên trong phòng tắm, nhưng khi nằm bên cạnh cô, mùi thơm nồng hơn một chút, khiến người ta muốn ôm cô vào lòng.

Hứa Dung Âm ban đầu muốn giả vờ ngủ, nhưng khi anh tiến lại gần, cô lại không thể ngủ được.

“Không có.” Cô chuyển chủ đề, “Vừa rồi là ai gọi điện thoại cho anh thế, sao lâu như vậy?”

"Mạc Văn Khiêm, anh ấy nói với anh về chuyện của Câu Thành."

"Là do quyết định của đại hội cổ đông sao?"

“Ừ.” Đinh Tuần nói, “Anh còn nói một chuyện nữa.”

Cô còn tưởng rằng chuyện này đã sớm kết thúc, không nghĩ tới muộn rồi Mạc Văn Khiêm vẫn còn gọi điện thoại tới tìm anh.

Nhưng quan hệ của hai người họ khi còn học đại học rất tốt, trong lúc Đinh Tuần nằm viện, anh ấy cũng có tới vài lần, hiện tại xảy ra chuyện như vậy, so với bất cứ người nào khác anh ấy phải tức giận hơn cả.

Thấy cô không nói lời nào, Đinh Tuần hỏi: "Em cảm thấy thế nào?"

Hứa Dung Âm ậm ừ, "Hả?"

“Hai người này, em cảm thấy anh nên tin tưởng ai?” Trước đó Đinh Tuần cũng có nói trong công ty của anh có nội gián.