Hơi thở nóng bỏng của Đinh Tuần phả lên chiếc cổ thon dài trắng nõn mềm mại của cô, đôi môi áp xuống mυ'ŧ mát những dấu hôn màu hồng đâm. Hô hấp của Hứa Dung Âm dồn dập, "Ừm... Đinh Tuần, như thế này, em ngứa..."
Anh dùng răng nanh nhẹ nhàng cắn, chỉ trong nháy mắt đã khiến cho hô hấp của cô càng thêm dồn dập.
“Anh đang tìm cảm giác.” Đinh Tuần không kiên nhẫn cọ môi vào vành tai cô, đầu lưỡi liếʍ qua liếʍ lại, giống như vừa dụ dỗ lại vừa khao khát, “Bây giờ có được không?”
Hứa Dung Âm bị nụ hôn của anh làm cho cả người mềm nhũn, "Trước, ăn cơm trước đi..."
Mọi thứ đều ở dưới chân cô, Đinh Tuần gần như đẩy cô vào cửa, khi anh thả cô xuống, Hứa Dung Âm cũng không biết phải để chân vào đâu, vẫn là một tay Đinh Tuần ôm lấy eo cô, một tay nhấc mấy túi đồ dưới đất lên rồi sau đó tiến vào trong phòng.
Sáng nay cô về đã dọn dẹp sạch sẽ, đồ đạc trong phòng sạch sẽ không một hạt bụi, thậm chí trong không khí còn thoang thoảng hương hoa nhài.
Nhìn thấy căn phòng khách đơn giản mà ấm áp này, trong lòng Đinh Tuần dần có cảm giác thân thuộc, anh tựa cằm lên cổ cô, "Đây là nhà của chúng ta sao?"
Hứa Dung Âm gật gật đầu, “Ừm.” Cô vỗ vai anh, “Anh mau thả em xuống đi, em phải đi nấu cơm trước.”
Đinh Tuần không nới lỏng mà càng ôm chặt hơn: "Anh rất thích."
Anh chưa từng cảm thấy hạnh phúc như lúc này.
“Cám ơn em.” Đinh Tuần nhẹ nhàng hôn lên vành tai cô, “Dung Âm, anh rất thích nhà của chúng ta.”
Từ khi còn nhỏ anh đã lớn lên bên cạnh ông bà, sẽ có khoảng cách thế hệ với người già, bố mẹ lại không quá gần gũi. Có một ngôi nhà thật sự là điều mà trước giờ anh chưa từng được trải qua.
Nhưng khi tỉnh lại, anh lại có cảm giác mình còn có gia đình, mất đi mười một năm ký ức, như làm cho anh ít đi vài năm phải nhẫn nhịn sự cô đơn.
Thật dễ dàng để có được sự ấm áp.
Hứa Dung Âm cảm nhận được cảm xúc mềm mại của anh, cô không đẩy anh ra mà ngược lại vòng tay ôm lấy anh, "Em cũng thích, rất thích."
Lúc này Đinh Tuần mới mỉm cười hài lòng, sau khi được thả xuống Hứa Dung Âm liền đi vào trong phòng bếp.
Nguyên liệu được lấy ra và đặt lên bồn rửa, Đinh Tuần không biết nấu ăn, Hứa Dung Âm lại không để anh giúp, vì vậy anh chỉ có thể đứng nhìn.
Hứa Dung Âm mở vòi nước, rửa rau trước, đột nhiên có một vòng tay vòng qua eo, Đinh Tuần từ phía sau tiến lại gần, ôm chặt lấy cô.
Anh như vậy cô không thể tập trung rửa rau được, "Anh có thể ngồi một lát được không? Chờ làm xong em sẽ gọi anh."
“Không được.” Người đàn ông dính chặt vào người, cho dù làm thế nào cũng không đẩy ra được.
“Mới rồi hôn nên giờ có chút cứng.” Đinh Tuần nói, “Cho nên anh muốn ôm em.”
Độ cong của đũng quần quả thực rất rõ ràng, khiến đũng quần của anh nhô lên, Hứa Dung Âm cảm thấy bức bối, nhất thời vừa tức vừa buồn cười.
“Do anh muốn hôn mà!” Cô nhỏ giọng nói, “Chuyện này không thể trách em được…”
“Anh biết.” Đinh Tuần thừa nhận, “Là do em quá hấp dẫn, mà anh lại quá kém trong chuyện tự chủ.”
Về điểm này, anh rất dễ bắt chuyện. Chỉ cần cô tiến bộ một chút, anh sẽ nhượng bộ cô vô hạn.
“Vậy em có thể hôn anh một cái không?” Đinh Tuần hỏi, “Em hôn anh một cái, trước tiên anh sẽ không quấy rầy em nữa.”