Sau Khi Chồng Tôi Mất Trí Nhớ

Chương 36

Sau khi Đinh Tuần rời đi, Hứa Dung Âm cũng thu dọn đồ đạc và rời bệnh viện.

Đồ đạc ở đây cũng không nhiều nên thu dọn cũng cũng không tốn nhiều thời gian cùng công sức, hơn nữa vừa rồi Đinh Tuần cũng đã thu dọn sạch sẽ, còn để một trợ lý giúp cô.

Sau khi thư ký đi xuống lầu, ngồi ở bên cạnh ghế phụ lái, liếc qua kính chiếu hậu nhìn người đàn ông phía sau.

Anh mặc vest và giày da ngồi ở đó, trầm mặc ít nói, ngũ quan sạch sẽ nổi bật, đôi môi rất tươi tắn, lúc nào cũng cảm thấy có chút quyến rũ.

Nhưng anh có dáng người cao giống như người mẫu, khí chất lạnh lùng thoát tục, khiến cho người ta không có cảm giác thiếu tôn trọng dù chỉ một chút.

Đinh Tuần yên lặng lật giở tài liệu trong tay, như thể đang cầm trên tay một danh sách tử thần.

Đó là một lá thư chung từ cuộc họp cổ đông.

"Đại hội cổ đông lúc trước có chút không hài lòng với anh, nói rằng chất lượng quảng cáo của Âm Tuần liên tục giảm sút, nguồn lực có thể hợp tác cũng bị hao hụt."

Thư ký cảm thấy áp suất không khí trong xe giảm xuống rất thấp, nhưng người đàn ông không nói gì, ngón tay đặt trên đầu gối chỉ gõ vào quần Tây, giống như ra hiệu cho anh ấy tiếp tục nói.

“…Bọn họ hy vọng anh có thể từ bỏ chức vụ tổng giám đốc.” Nói xong lời này, thư ký không khỏi cúi đầu xuống đất.

Đinh Tuần đã làm việc trong công ty quảng cáo này được chín năm, từ khi bắt tay gây dựng vào năm cuối đại học cho đến nay, mỗi một dự án đều do anh đích thân giám sát.

Nếu nói dốc hết tâm huyết vào đó cũng không ngoa.

Nhưng một khi chiếc bánh ngọt này trở nên lớn hơn, sẽ luôn có người nhìn chằm chằm vào nó như hổ rình mồi. Người khác không dám xúc phạm uy tín của anh, nhưng có rất nhiều đồng nghiệp và đối thủ âm thầm muốn hất cẳng anh.

Hai năm nay anh rất ít khi đến Trường Ninh, thường xuyên đi công tác nước ngoài, trong khi nhân viên nội bộ sợ anh thì đồng thời đám cổ đông đã hoài nghi, anh không còn muốn tiếp tục phát triển nơi này nữa.

Ngón trỏ của Đinh Tuần ấn vào danh sách cuối cùng, hơi ngẩng đầu nhắm mắt lại, trên cổ anh vẽ ra những đường nét rõ ràng uyển chuyển.

“Câu Thành?” Một cái tên đột nhiên từ trong miệng anh phun ra, “Gọi là như vậy đúng không?”

Chính là phó tổng giám đốc dưới trướng của anh, trong lúc Đinh Tuần nằm viện, chuyện của công ty đều do người này xử lý.

"Đúng vậy." Thư ký gật đầu, "Các cổ đông cũng đã lên tiếng, nói đều muốn đề cử phó tổng giám đốc Câu lên ngồi vào vị trí này. Nhưng mà, tất cả những chuyện này đều phải chờ anh quay về ký tên đồng ý."

Những ngày này Đinh Tuần chỉ giải quyết một số vấn đề đơn giản và nhỏ nhặt, quyền quyết định lớn hơn đều nằm trong tay Câu Thành. Thư ký trước mặt anh lúc này cũng rất xa lạ, nhưng anh ấy lại nói mình đi theo anh đã được bảy năm.

Bảy năm, dường như Câu Thành tới làm việc tại Âm Tuần cũng đã được năm năm.

Mặc dù Hứa Dung Âm nhút nhát, không thích ra ngoài và không thích giao tiếp với người lạ, nhưng đối với những người bên cạnh anh cô cũng có hiểu biết.

Thư ký Tiêu là người duy nhất trong công ty biết về chuyện anh bị mất trí nhớ.

Sau khi anh ấy giới thiệu với Đinh Tuần những nhân sự chủ chốt ở Âm Tuần, Đinh Tuần vẫn yêu cầu Hứa Dung Âm kiểm tra lại những mối quan hệ này cho anh.

Bây giờ anh chỉ tin tưởng Hứa Dung Âm.

“Ừm.” Đinh Tuần vỗ vỗ xương bánh chè, gấp danh sách lại, “Đi gặp anh ta trước đi.”

Hứa Dung Âm vừa về đến nhà thì nghe thấy tiếng gõ cửa, khi mở cửa ra thì thấy là A Mãn.

"Chị Âm Âm, anh Đinh vẫn chưa quay về sao?" Cô ấy thò cái đầu tròn của mình vào, cười toe toét, ánh mắt cảnh giác nhìn vào bên trong.

"Vẫn chưa, nhưng anh ấy sẽ quay lại sớm thôi."