Sau Khi Chồng Tôi Mất Trí Nhớ

Chương 30


Hứa Dung Âm bị anh ôm ở trên không trung, hai chân dang rộng ngồi ở trên đùi anh, hai người họ đối diện nhau, đều không nhìn rõ mặt đối phương. Đinh Tuần vùi vào hõm vai cô, hai tay luồn vào trong vạt áo cô.

“Anh muốn chạm vào ngực em,” anh bắt đầu thở dốc, “Chỉ chạm thôi, không làm, được không?”

Ánh sáng phác thảo hình bóng của người phụ nữ khi cô ngồi bên cửa sổ. Cô có dáng người đẹp, mùa hè cô chỉ mặc áo sơ mi và váy ngắn đơn giản càng làm nổi bật lên những đường cong tinh tế của cô. Trong ánh sáng và bóng tối, vẻ ngoài dịu dàng và yên tĩnh của cô khiến người ta vô cùng rung động.

Bây giờ Đinh Tuần đã chạm vào đường cong cơ thể mềm mại của cô như anh muốn, toàn bộ cơ thể của Hứa Dung Âm trở nên yếu ớt bởi những chuyển động của tay anh, "Ưm ..."

Nụ hôn đầu tiên rơi xuống sau tai cô, sau đó từ từ di chuyển xuống dưới, khi Hứa Dung Âm nâng cằm lên khẽ ngâm nga, Đinh Tuần ngậm lấy cổ họng cô, liếʍ đến tận xương quai xanh.

Những chiếc cúc quần áo được cởi ra, anh kéo dây áσ ɭóŧ của người phụ nữ ra để nó trượt xuống dưới cánh tay, áσ ɭóŧ cũng bị anh kéo xuống dưới, để lộ ra đôi gò bồng đào trắng như tuyết của cô.

“Thơm quá.” Đinh Tuần ngửi một chút, áp lòng bàn tay lên đầṳ ѵú xoa xoa, tay cũng cảm giác được mềm mại trơn mềm, thậm chí nó mềm tới mức còn tràn khe hở giữa ngón tay.

Anh cảm thấy câu nói “yêu thích không buông tay”, có thể sẽ phải định nghĩa lại một lần nữa.

Hứa Dung Âm bị anh trêu chọc lập tức động tình, hai tay ôm đầu anh khe khẽ rêи ɾỉ, phía bên dưới qυầи ɭóŧ cũng dần dần có cảm giác ẩm ướt: "Anh, anh đừng nói chuyện..."

Cơ thể cô vốn đã cực kỳ mẫn cảm, vừa nghe thấy anh nói như vậy, cô lại càng ẩm ướt hơn.

“Anh muốn liếʍ.” Đinh Tuần nói: “Cục cưng, anh có thể liếʍ ngực của em được không?”

Chiếc mũi cao thẳng cọ vào xương quai xanh của cô, cằm di chuyển xuống xuống, đôi môi đã dán vào khe ngực sâu hun hút.

Trước khi Hứa Dung Âm bắt đầu kháng cự, đầu lưỡi của anh liền vươn ra, nhẹ nhàng đảo qua.

"A... Thật thoải mái..." Trên vẻ mặt của cô đã tràn đầy cảm giác hưởng thụ, nhưng mặt khác vẫn còn cảm thấy cô đơn, bắt đầu muốn anh an ủi.

Hứa Dung Âm cúi đầu nhìn anh, lấy hết dũng khí đem ngực mình đưa đến bên môi anh, "Đinh Tuần..."

Cô muốn anh liếʍ cho mình.

Đầu nhũ hoa cọ vào đôi môi đỏ tươi của anh, Đinh Tuần ngước mắt lên, cô lại nhìn thấy đôi mắt đen sáng ngời của anh.

Cảnh tượng kiều diễm như vậy, cho tới bây giờ cô chưa từng thấy qua.

Tai cô đỏ ửng tưởng như sắp chảy máu, tim đập loạn xạ, nhưng Hứa Dung Âm vẫn không hề nao núng cho đến khi nhìn thấy Đinh Tuần hé môi đưa quả anh đào đỏ mọng vào miệng.

"Ưm, hừ… Ưʍ..." Tiếng rêи ɾỉ của cô ngắt quãng, nhưng lại mãnh liệt.

Lực hút từ núʍ ѵú thật khiến cho người ta mất hồn, bị khóa chặt trong khoang miệng ấm nóng, đầu lưỡi thỉnh thoảng sẽ quét qua trêu chọc núʍ ѵú.

Cô bị liếʍ tới mức tất cả đều là nước.

Hứa Dung Âm bị mυ'ŧ tới mức mất hồn, cô đưa tay đẩy vai anh, nhưng lại bị giữ ở sau lưng, Đinh Tuần đè tấm lưng gầy của cô, đẩy ngực của cô vào thật sâu trong miệng, đường cong phía bên dưới cắm lại càng rõ ràng.

Hứa Dung Âm thậm chí còn nghe thấy tiếng anh nuốt nước bọt, hầu kết lăn lộn, anh ăn vô cùng hài lòng.