Quay lưng về phía họ, mẹ Hứa kéo lại ga trải giường, luôn miệng nói chút chuyện phiếm, đại khái là bà ghen tị với cô em gái của mình, dì Chương đã được ôm cháu trai, thím Phạm hàng xóm cũng đã trở thành bà ngoại.
Trước đây mẹ Hứa chưa bao giờ quan tâm đến chuyện riêng của hai người bọn họ, có lẽ là vì chuyện này, mà bây giờ thỉnh thoảng sẽ ngầm nhắc tới, bà lo lắng sức khỏe của Đinh Tuần không tốt, còn phải chịu nhiều áp lực, vì vậy bà không dám nói quá trực tiếp.
Hai vợ chồng sau khi nghe những lời này trong lòng lại có suy nghĩ khác nhau, kẻ uống cháo người đút cháo có chút lơ đễnh, nhưng hai người họ lại đồng thời nghĩ về một việc.
Buổi sáng làm ba lần, toàn bộ tϊиɧ ŧяùиɠ tích trữ rất lâu của anh đều bắn vào bên trong, còn tràn cả ra ngoài.
Sau đó, Hứa Dung Âm lại cảm thấy có chút hối hận, dù có lau như thế nào cũng không thể lau sạch, hiện giờ giữa hai chân có cảm giác dinh dính, cô còn cảm thấy như có thứ gì từ trong huyệt nhỏ chảy ra.
Cảm giác được sự im lặng của cô, bàn tay đặt trên eo của Đinh Tuần đột nhiên chậm rãi di chuyển xuống phía dưới, lặng lẽ luồn vào trong gấu váy của cô, chạm vào bên trong đùi của cô.
“Ừm…” Hứa Dung Âm mẫn cảm run lên, thìa cháo đưa tới bên môi anh đang định rút về, Đinh Tuần liền há miệng ngậm lấy.
"Chuyện gì vậy?"
Mẹ Hứa nghe thấy có tiếng động liền quay đầu lại, thấy Đinh Tuần ngậm lấy thìa đút cháo vào miệng, có chút áy náy đáp: “Vừa rồi con giật mình, Dung Âm không cẩn thận làm vương cháo ra tay.”
Hóa ra là như vậy.
Mẹ Hứa lại nói hiện giờ Tiểu Đinh là người bệnh, dặn dò Dung Âm phải cẩn thận chăm sóc một chút.
"Con từ nhỏ đã được nuông chiều, cháo vương xuống tay chỉ cần lau khô một chút là được, lớn như vậy rồi còn kinh ngạc như vậy."
Hứa Dung Âm đỏ mặt không phản bác, Đinh Tuần cũng thuận thế ôm cô vào trong lòng, mông cô hơi nhổm lên, tay anh cũng dễ dàng luồn xuống dưới.
“Không sao, anh lau cho em.” Giọng nói của anh ôn hòa, một tay còn lại giả vờ rút khăn giấy, quả thật là trên tay của cô vẫn rất sạch sẽ.
Nơi cần phải dùng khăn giấy lau là ở phía dưới.
Hai môi âʍ ɦộ bị ngón tay giữa của anh chen vào giữa tách ra, vẻ mặt Đinh Tuần vẫn bình tĩnh uống cháo cô đút, nhưng ngón tay của anh không ngừng di chuyển lên xuống dọc theo khe giữa hai môi âʍ ɦộ, phần âm đế cứng lên bị đầu ngón tay dính mật hoa của anh chạm vào, Đinh Tuần rất thích làm trò lưu manh trước mặt mẹ vợ, ngón tay chậm rãi vuốt ve.
Hứa Dung Âm hoảng sợ, đột nhiên siết chặt tay anh, nhưng đồng thời không khống chế được phát run.
Đinh Tuần vươn tay đỡ lấy cái bát.
“Cẩn thận một chút.” Người đàn ông mặt không đỏ tim không loạn nói ra những lời này, để cô tiếp tục đút cho mình: “Làm đổ thì anh phải ăn cái gì đây?”
Khi anh mở miệng ngậm thìa vào miệng, đôi mắt đen trong veo nhìn thẳng vào cô, như thể thứ anh thực sự muốn ăn không chỉ là bát cháo này.
“Anh đừng làm loạn.” Sắc mặt cô đỏ bừng, cổ họng liều mạng đè xuống thanh âm sắp phát ra.