Trên người anh vẫn còn mặc quần áo của bệnh viện, đặc biệt là bộ quần áo này rất hợp với anh, cho người ta có cảm giác sạch sẽ, lãnh đạm, thờ ơ.
Tham vọng trong mắt anh bắt đầu rục rịch, giống như anh nhất định muốn nuốt cô vào bụng, không ai được phép xen vào, không ai được phép từ chối.
Hứa Dung Âm lo lắng cơ thể mới hồi phục của anh sẽ không thể chịu được chuyện tốn sức lực như vậy, Đinh Tuần đã giữ lấy gáy cô, vén chăn lên trực tiếp áp sát vào phần thân dưới của cô.
Thứ vừa cứng lại vừa thô nhiều lần cọ qua cọ lại bên ngoài qυầи ɭóŧ của cô, qυყ đầυ không ngừng chọc vào chỗ miệng huyệt ẩm ướt. Mỗi một lần cọ vào đều khiến cả người cô tê dại.
Trong tiếng thở dốc khàn khàn, Hứa Dung Âm nghe thấy anh thấp giọng đáp lại hai chữ: "Không được."
Sau đó, Hứa Dung Âm cảm thấy nhận được có thứ gì đó đè xuống giữa hai chân mình, Đinh Tuần giả vờ muốn cọ vào bên ngoài chiếc qυầи ɭóŧ đã sớm ướt đẫm, đem qυყ đầυ cắm vào.
“Đừng, đừng làm như vậy.” Cô cực kỳ sợ hãi, túm chặt lấy áo của anh khiến nó trở nên nhăn nhúm.
“Dung Âm, tôi muốn vào…” Đinh Tuần chịu đựng cả đêm, hơi thở nóng như thiêu đốt của anh phả vào khiến vành tai của cô nóng ran, sắc mặt của anh cũng đỏ bừng.
Thân thể của Hứa Dung Âm bị anh trêu chọc tới nóng bừng, Đinh Tuần nhân cơ hội cắn dây đeo vai còn lại của cô kéo xuống, để lộ bộ ngực đầy đặn trắng nõn của cô trước mắt anh, bị anh nắm trong lòng bàn tay xoa nắn.
"Vậy anh, đi vào..." Hứa Dung Âm thấp giọng đáp lại, vô cùng chủ động phối hợp nâng mông lên.
Đinh Tuần móc lấy mép qυầи ɭóŧ, kéo thứ duy nhất che chắn trên người cô kéo xuống dưới.
Dươиɠ ѵậŧ thô dày cọ vào bên trong đùi, một lần nữa dừng lại ở miệng huyệt, nhưng cảm giác lần này hoàn toàn khác, huyệt thịt ướŧ áŧ trơn tuột, mềm như một miếng bánh pudding.
Vừa rồi bị anh đẩy mạnh, khe huyệt nhỏ đã mở ra, môi âʍ ɦộ đầy đặn bao trọn dươиɠ ѵậŧ to lớn của anh, như đang cầu xin anh đút vào.
Đinh Tuần quỳ xuống bên dưới cô, hai tay chống eo, khóe mắt đỏ hoe khi cụp mắt xuống nhìn thấy cảnh này.
Chiếc váy ngủ mỏng tang quấn quanh eo một cách lộn xộn, dây vai áo tuột xuống, dưới ánh đèn xanh tím mờ ảo, thân thể trần trụi của cô quả thật cực kỳ mê người.
Hứa Dung Âm bất an vươn tay che ngực, “Anh nhanh lên một chút, được không?” Bị anh nhìn như vậy, cô không chịu nổi, cả người giống như bị nướng trên lửa vậy.
Ngượng ngùng và chủ động, cô khẽ nâng mông lên cọ vào người anh, miệng huyệt cọ vào qυყ đầυ của anh, từng chút một để anh tiến vào.
Khoảng khắc khi qυყ đầυ to tròn chọc vào, Hứa Dung Âm thích đến mức run lên, cả người vô cùng ngứa ngáy.
Cô nũng nịu gọi một tiếng Đinh Tuần.
Người đàn ông trên người rất nặng, anh lại cúi người ôm lấy cô, môi quét qua vành tai mềm mại của cô, "Chặt quá."
Hứa Dung Âm nghe thấy hô hấp của anh bắt đầu trở nên dồn dập.