Sau khi hỏi rất nhiều vấn đề, khúc mắc trong lòng Đinh Tuần không buông bỏ xuống được. Anh nghĩ đến những lời mà mẹ Hứa hỏi cô ngày đó, vòng tay đang ôm eo của cô không biết là nên siết chặt hay buông lỏng.
“Vậy tôi đối xử với em thế nào?” Đinh Tuần hỏi cô. Với thái độ thận trọng, dường như đây là vấn đề duy nhất mà anh muốn hỏi.
Hứa Dung Âm nói rất chi tiết, quả thật Đinh Tuần đều có thể chấp nhận, hơn nữa tin tưởng đó là sự thật.
Nếu là mới cưới, anh sẽ không hỏi câu này. Nhưng hiện giờ bọn họ đã kết hôn được bảy năm, chung đυ.ng thì ít mà xa cách thì nhiều, hơn nữa vẫn chưa có con.
Dựa theo những tin tức mà anh thu thập được khi giải quyết công việc của công ty mấy ngày nay, xem ra đã gần một năm rồi anh không về nhà. Công việc áp lực và bận rộn khiến anh trở thành một con người khác, lạnh lùng, tàn nhẫn và nghiêm túc, tất cả cấp dưới đều sợ anh.
Lần này trở về, nói là muốn cùng cô tổ chức kỷ niệm bảy năm ngày cưới, nhưng thực ra là vì anh có công việc ở Trường Ninh. Hai sự kiện diễn ra cùng một chỗ, anh mới “tiện đường” trở về.
Khi Đinh Tuần tỉnh lại biết mình đã kết hôn với cô, anh rất muốn hỏi cô có ổn không, nhưng nhìn thấy hai quầng đen dưới mắt cô và đôi mắt sưng đỏ vì khóc, anh không dám hỏi.
Tuy rằng Hứa Dung Âm luôn trầm mặc ít nói, dung mạo cũng không quá nổi bật, nhưng trong trí nhớ của Đinh Tuần mười tám tuổi, cô đầy đặn, trong sáng như ngọc, tỏa sáng rực rỡ.
Lúc này viên ngọc đã nằm trong tay anh, không cần bị năm tháng mài mòn những góc cạnh. Ánh mắt trong sáng nhìn anh, điều này không phải nói dối.
“Tốt lắm.” Hứa Dung Âm ôm eo của anh, “Đinh Tuần, em biết anh rất yêu em.”
Trong hai tháng qua, Hứa Dung Âm không được ngủ ngon, nhưng đêm nay khi ngủ bên cạnh Đinh Tuần cô lại cảm thấy rất ngọt ngào.
Cô lờ mờ cảm thấy có ai đó đang chạm vào eo mình, rất ngứa, nhưng cổ còn ngứa hơn. Giống như hôn mà không phải hôn, giống như nằm ở trên người cô ngửi, cuối cùng khẽ thở dài một tiếng, nói: "Vậy thì tốt rồi."
Hứa Dung Âm ngủ rất yên bình, nhưng Đinh Tuần lại không được dễ chịu cho lắm.
Cả đêm anh không ngừng trằn trọc, như đang ngủ, ý thức vẫn còn tỉnh táo. Nhiệt độ cơ thể bắt đầu tăng lên, phía bên dưới cương cứng có chút khó chịu.
Mặc dù đã có quan hệ vợ chồng nhưng Đinh Tuần không có trí nhớ nên vẫn không dám xúc phạm cô, chỉ có thể hôn nhẹ lên tóc của cô, vuốt ve eo cô cho đỡ thèm.
Sau đó, bản thân không kiềm chế được hôn lên môi của cô, dọc theo đường viền môi không ngừng liếʍ láp, cuối cùng vươn đầu lưỡi ra ngậm lấy đôi môi của cô mυ'ŧ vào, bàn tay đặt trên thắt lưng cũng di chuyển về phía trước ngực, nhẹ nhàng xoa nắn...
Hứa Dung Âm ngủ rất say, không có tỉnh lại, mặc dù trong giấc mơ cô vẫn vô thức đáp lại anh, há miệng ngậm lấy môi anh.
Điều này càng khiến Đinh Tuần hưng phấn, lật người đè lên trên người cô, bàn tay đặt ở trên ngực cô dùng sức xoa nắn, tiếng thở dốc đều trở nên nóng bỏng.
“Dung Âm…” Đinh Tuần vùi mình vào cổ cô thở hổn hển, dươиɠ ѵậŧ cương cứng cọ vào đùi trong của cô, qυầи ɭóŧ đã sớm ướt đẫm.