Thường ngày anh thích mặc áo quần màu đen, trông lạnh lùng, ít nói, mỗi khi nhướng mày, sẽ có cảm giác trông anh rất đẹp trai, tuấn tú, nhưng đồng thời cũng rất giống lão đại xã hội đen. Thiếu kiên nhẫn, không đợi người khác mở miệng đã có thể dùng một đấm gϊếŧ chết đối phương.
Ngay từ đầu Hứa Dung Âm có chút sợ hãi anh, nhưng nghĩ đến lần đó anh giúp mình khiêng thùng nước khoáng, cô lại có cảm giác anh không giống người xấu.
Đôi khi cần phát tờ rơi cho các hoạt động, anh cũng sẽ đưa cho cô phần mỏng nhất và ít nhất, còn anh sẽ cầm xấp dày rồi đứng ở ven đường lần lượt phát hết chỗ đó. Khi cần giới thiệu điều gì đó với người qua đường, anh là người chủ động mở lời.
Khi ở chung cùng với một người như vậy, dường như cô không phải chịu bất kỳ áp lực nào, như thể cô đã gặp một người đồng loại mạnh hơn mình một chút. Chỉ là sau khi năm thứ ba rời khỏi câu lạc bộ, cơ hội để họ gặp nhau càng trở nên ít hơn.
Năm đó Hứa Dung Âm bắt đầu thực tập bên ngoài trường học, nhưng bị quản lý của công ty quấy rối, người này đã giữ giấy chứng nhận thực tập của cô không nói, còn thường xuyên tới trường học chặn cô lại.
Mỗi ngày Hứa Dung Âm đều trốn trong ký túc xá không dám ra ngoài.
Đột nhiên có một ngày, bạn cùng phòng mang cho cô một suất cơm hộp, nói: "Âm Âm, hình như có người tìm cậu dưới lầu."
Phản ứng đầu tiên của Hứa Dung Âm nghĩ tới chính là tay quản lý đáng ghét đó.
Anh ta rất thích nói những lời mập mờ, khi đi ăn hay nói về công việc, anh ta luôn cố ý vô tình đυ.ng chạm vào cơ thể của cô. Loại chuyện này không có cách nào báo gọi cảnh sát, Hứa Dung Âm đã nửa tháng không ra ngoài.
Nhưng bạn cùng phòng lại nói: "Không phải, nam sinh đến tìm cậu hình như là người cùng trường với chúng ta. Không phải lúc trước cậu từng tham gia một câu lạc bộ sao? Dáng người cao lớn, trông rất phong độ." Cô ấy thấy anh đợi ở dưới lầu hình như đã rất lâu, vì thế còn nói, "Cậu mau xuống xem đi, buổi sáng nay cậu ta vẫn đứng ở đó."
Khi đó, điện thoại di động của Hứa Dung Âm đã tắt máy, cô cũng không biết anh đã gọi cho mình rất nhiều cuộc điện thoại.
Sau khi đi xuống cầu thang, Hứa Dung Âm liếc mắt nhìn anh một cái, trong lòng thầm nghĩ: Quả thật rất ngầu.
Chàng trai đội một chiếc mũ lưỡi trai, mặc một chiếc áo phông đen trơn, càng khiến cho dáng người của anh trở nên cao lớn, gọn gàng, cũng rất đẹp trai. Phía bên dưới nổi bật chiếc thắt lưng màu xanh lá cây, đôi giày thể thao dẫm lên từng bậc thang, lười biếng đùa nghịch chiếc điện thoại trong tay.
Khoảnh khắc ánh mắt họ chạm nhau, không ai lên tiếng.
Sau đó Đinh Tuần hất cằm lên, “Đi uống chút gì không?” Anh có khuôn mặt lạnh lùng, nhưng lại có một đôi mắt quyến rũ.
Hứa Dung Âm gật gật đầu.
Khi đó, anh hỏi cô có muốn làm bạn gái anh không.
Hứa Dung Âm: "Hả?"
Đinh Tuần: "Đùa đấy."
Hứa Dung Âm: "Hả???"
Anh giống như có chút không kiên nhẫn, cũng giống như không chịu mất thể diện, cuối cùng hạ thấp giọng, ngượng ngùng giải thích: "Chuyện đó coi như đóng giả, có được không? Coi như cậu giúp tôi một việc."
Hứa Dung Âm không biết tại sao anh đột nhiên yêu cầu cô đóng giả làm bạn gái của mình, thậm chí còn ăn cơm cùng với một cô gái, Hứa Dung Âm đối với cô gái kia cũng có chút ấn tượng, trước kia hình như cô ấy đã từng theo đuổi Đinh Tuần.