Đinh Tuần vừa tỉnh dậy vẫn còn rất yếu.
Ngũ quan không tính là quá nổi bật, nhưng xương cốt tốt, da mỏng, khuôn mặt góc cạnh, lông mày đủ dày, môi đỏ mọng khiến người ta vừa cảm thấy lạnh lùng lại vừa vô cùng đẹp.
Khi đôi mắt đen sáng ấy nhìn cô, trông vô thức luôn mang theo ý cười.
Lúc này hai mắt Đinh Tuần vẫn mở nhưng trông vẫn còn vô hồn, môi mím chặt, như bị rút gần hết sức sống.
Hứa Dung Âm nhìn thấy mà lòng đau như cắt, nhưng hai tháng sau, nghĩ đến việc anh sẽ sớm bình phục, mặc dù cái gì cũng không nhớ, nhưng cũng vẫn khiến cô vui tới mức rơi nước mắt.
Bác sĩ nói rằng bởi vì hiện giờ trí nhớ của Đinh Tuần dừng lại ở năm mười tám tuổi, cho nên tính cách cũng sẽ giống với số tuổi này.
Điều này khiến Hứa Dung Âm có chút lo lắng.
Không phải cô sợ anh biến thành kẻ ngốc, Đinh Tuần mười tám tuổi đã trúng tuyển vào Thường đại, điều này cho thấy anh rất thông minh. Hiện giờ cô chỉ đang lo lắng chuyện của công ty, đã hơn hai tháng nay mất đi người lãnh đạo.
Ngoài ra, hợp đồng lớn với truyền thông Khải Quang cũng đã đánh mất, hiện tại anh mới chỉ lấy lại trí nhớ năm mười tám tuổi, liệu có thể xoay ngược tình hình hay không?
...
Mặc dù ba mẹ Đinh là người gốc Trường Ninh, nhưng do công việc, hai người họ vẫn luôn sống ở Tân Châu. Đinh Tuần lớn lên cùng ông bà nội, năm thứ ba sau khi bọn họ kết hôn, hai người già đều qua đời vì bệnh tật.
Lúc xảy ra tai nạn, ba mẹ Đinh cũng có tới xem xét tình hình, nhưng lúc sau lại phải rời đi vì công việc. Chỉ có mẹ Hứa thường xuyên tới bệnh viện chăm sóc con gái và con rể.
Mấy năm nay, mẹ Hứa chỉ gặp hai vị thông già nhà họ Đinh vài lần. Bà cũng chỉ biết hai người họ làm công việc liên quan tới văn hóa, là một người có học thức có văn hóa. Hai gia đình rất xứng đôi, cho dù Đinh Tuần không phải do họ nuôi nấng nhưng mẹ Hứa vẫn luôn có ấn tượng tốt với họ.
Nhưng hiện giờ, đứa con duy nhất lại xảy ra tai nạn, bọn họ cũng rất ít quan tâm tới. Điều này khiến cho mẹ Hứa luôn miệng oán giận.
Cả ngày lẫn đêm Hứa Dung Âm đều trông chừng trong phòng bệnh, cuộc sống của cô bắt đầu ở đây. Bởi vì bản thân còn có công việc chưa hoàn thành, thậm chí cô cũng đem cả máy tính bảng tới.
Hứa Dung Âm vẫn đang tập trung hoàn thành bản thảo, cũng không ngẩng đều lên đáp: "Con cảm thấy ba mẹ chồng như vậy cũng rất tốt. Bọn họ ít khi để ý tới con trai, đương nhiên cũng sẽ không can thiệp vào cuộc sống của bọn con, người trưởng thành độc lập một chút cũng tốt."
Vừa nói, một sợi tóc xõa xuống, cô tùy ý vén ra sau tai, cười với bà: "Hơn nữa, con còn có mẹ, cũng không cô độc."
“Con.” Mẹ Hứa chỉ hận không thể rèn sắt ngay khi còn nóng, chọt chọt vào đầu cô một cái, “Con chính là được bảo vệ quá tốt, hai mươi tám hai mươi chín tuổi rồi vẫn còn giống một cô gái nhỏ.”
"Hai mươi tám, hai mươi chín tuổi có vấn đề gì sao? Trong mắt mẹ con vẫn luôn là một cô con gái bé bỏng."
Miệng của cô rất ngọt, cũng rất biết cách làm nũng, nhưng cho dù có mệt mỏi, có khổ sở tới đâu, cô cũng sẽ coi như không có việc gì. Trong vòng hai tháng qua cô đã sụt đi vài cân, cằm cũng nhọn hơn khiến cho người ta không khỏi đau lòng.
Mẹ Hứa nấu rất nhiều canh gà để bồi bổ cơ thể, thuận thế tìm hiểu hỏi: “Mà này, Tiểu Đinh bị tai nạn xe, xương không bị thương chứ?”
Hứa Dung Âm không hiểu ý của bà, tiếp theo chợt nghe bà nói tiếp: “Mẹ biết nói những lời như vậy vào lúc này là không tốt, nhưng hai người các con cũng đã trưởng thành, cũng sắp ba mươi tuổi rồi, đã kết hôn được nhiều năm, bây giờ là thời điểm mang thai. Lần này nó tỉnh lại..." Bà hạ thấp giọng, "Ngộ nhỡ sau này có chuyện gì ảnh hưởng tới cái đó thì sao? Mẹ cũng chỉ có một mình cô con gái bảo bối là con mà thôi..."
Đó là tâm trạng của bất cứ người làm mẹ nào.