Tháng mười hai, thành phố Phần.
Trận tuyết lớn bao trùm cả thành phố vào buổi tối hôm qua vừa dừng, cái lạnh buốt giá len lỏi qua từng ngóc ngách.
"Vù vù." Cơn gió se se lạnh thổi đến, đưa không khí lạnh băng đi khắp nơi, những gốc cây long não ở hai bên đường đọng tuyết, biến thành những mảng trắng chói mắt uể oải đung đưa hệt một con sóng.
Trái ngược với vẻ tiêu điều ngoài kia, bầu không khí trong nhà hát kịch lại cực kỳ sôi nổi.
Rèm sân khấu kéo dài từ trên cao xuống đất, rủ ở hai bên từ từ tách ra, tiếng sáo và kèn của dàn nhạc diễn tấu vang vọng trong nhà hát, mỗi khi chạm đến sàn nhà lại dội về.
Sân khấu chính rộng bao la, trần cao chót vót, tất cả ánh đèn trên sân khấu đều tập trung tại đây.
Trong ánh hào quang rực rỡ và chói mắt ấy, một bóng hình đang nối gót theo nhạc, sau khi xoay bốn vòng giữa không trung, người đó nhẹ nhàng nhảy lên, từ trong bóng tối lướt ra ngoài ánh sáng.
Cô hạ vai xuống, đứng thắng, hai tay vòng nửa hình tròn khẽ giơ lên cao, tư thế của cô tựa như dây cung được kéo căng.
Cuối cùng, một luồng sáng đi tới, dừng tại đây.
Phần váy ba lê cong xòe và mỏng, tựa một đóa bồ công anh nở rộ.
Cát Yên hơi cúi chiếc cổ thiên nga của mình xuống, tiếp tục đứng trong bóng tối với tư thế hơi nghiêng người như vậy một cách vững vàng, hàng mi cụp xuống.
"... Hoàn hảo!" Người phụ trách tổng duyệt dừng lại ba giây, mãi đến khi tiếng khen ngợi cất lên, các nhân viên làm việc ở dưới sân khấu đang xem đến mê mẩn mới sực tỉnh.
Chỉ trong vòng nửa giây ngắn ngủi, tiếng âm nhạc ầm ĩ trong nhà hát chuyển sang tiếng làm việc đầy tất bật.
Tối nay, tại nhà hát ba lê Hoàng Gia Phần Kinh sẽ diễn ra một vở kịch long trọng với số vé có hạn thường được tổ chức vào cuối năm của thành phố, chỉ riêng việc tập kịch trước đó thôi đã phải tiến hành không dưới sáu lần. Bên cạnh đó, đây sẽ là buổi biểu diễn trên không đầu tiên tại Kinh Ba của Cát Yên.
Đứng yên trên sân khấu ở tư thế kết thúc màn trình diễn trong chốc lát, cô thở hắt ra, nhấc chân đi xuống cánh gà ở đằng xa.
Bên hông sân khấu có một lối đi tối khá ngắn, lúc này, các diễn viên múa ba lê của nhà hát đang tụ tập tại đó.
Mặc dù thấy Cát Yên đang từ từ đến gần nhưng những cô gái ấy vẫn đứng tập trung ở đó không chịu đi, khu vực vốn được dùng để chờ chuẩn bị lên sân khấu nay đã trở thành địa điểm lý tưởng để xem trọn vẹn buổi trình diễn.
Hiển nhiên bọn họ vẫn còn đang đắm chìm trong màn biểu diễn trên sân khấu vừa rồi, châu đầu ghé tai một cách phấn khích.
"Chưa gì đã đến hết rồi, sao tớ hồi hộp quá..." Cô gái đang nói chuyện chỉ dám thở thật khẽ, lẩm bẩm, nhìn chằm chằm vào sân khấu đã được dàn dựng bối cảnh như ban đầu, không dám chớp mắt lấy cái nào.
"Chứ sao, cậu biết người vừa lên diễn là ai không?" Người đứng kế bên ngắt lời đúng chỗ, cô ấy cũng vừa mới lấy lại tinh thần, bổ sung thêm: "Đó là Cát Yên mà, buổi biểu diễn nào của cô ấy cũng xuất sắc cả, chỉ là diễn tập thôi mà cũng diễn y như thật vậy. Cát Yên là tấm gương sáng giá đáng để noi theo trong giới ba lê, cô ấy đứng hai thì không ai dám đứng nhất đâu."
Người phía sau nghe vậy thì thắc mắc hỏi: "Nhưng hình như trước đó có tin đồn cô ấy múa không ổn, bị nước ngoài "trả" về mà đúng không? Mặc dù hồi nãy tớ xem bài múa đơn đó cũng không thấy giống..."
"Cho dù nguyên nhân là gì đi nữa, cô ấy cũng là diễn viên múa ba lê tuyệt đỉnh của nhà hát Kinh Ba chúng ta, chừng đó đã nở mày nở mặt lắm rồi. Cơ mà cậu nói "múa không ổn" thì sai quá sai rồi, người đã giành cúp vàng của cuộc thi ba lê quốc tế Varna vừa qua năm nay là cô ấy đó..."
Cô ấy chưa kịp nói hết lời thì bóng dáng kia đã đến mép sân khấu. Thấy họ, Cát Yên nhẹ nhàng gật đầu chào hỏi.
Lúc này đám người đang xúm lại không hẹn mà cùng im lặng, không nói gì nữa, cứ như bị tắt tiếng vậy, chỉ biết im lặng nhìn người con gái đó lướt qua mình.
Mặc dù ánh sáng quanh đây khá tối, phía trong sân khấu hầu như không bật đèn nhưng vẫn không che giấu nổi vẻ bề ngoài tuyệt mỹ của cô.
"Vốn liếng" của Cát Yên cũng xuất sắc hệt dáng vẻ lộng lẫy và hút mắt khi cô biểu diễn trên sân khấu vậy: Đôi mắt cáo xếch lên, hàng mi dài thanh tú, cặp môi đỏ hồng.
Đôi mắt của cô có một sức hút lạ thường, thế nhưng vẫn sáng và trong veo hệt dòng suối, sự đối lập rõ rệt ấy càng làm tăng thêm nét quyến rũ cho cô.
Mặc kệ những cái chỉ trỏ và ánh nhìn lén lút từ những người xung quanh, Cát Yên vừa lịch sự chào hỏi với họ vừa tiến về phía cánh gà.
Cô mới chuyển vào làm tại nhà hát này, vừa mới đến, chưa làm quen được với ai thì đã bị xếp vào diễn hai tiết mục liên tiếp nên cũng thấm mệt, chỉ muốn được nghỉ ngơi một lúc.
Ngặt nỗi Cát Yên cứ cắm gằm mặt xuống đất mà di, không chú ý nhìn đường, mãi đến khi bị vỗ nhẹ vào vai thì cô mới nhận ra có người lại gần mình.
Cát Yên ngạc nhiên ngước lên: "Giám đốc?"
"Cô đi một mình à?" Giám đốc nhà hát Tống Lý nhìn về hướng cô vừa đi tới: "Đang về phòng nghỉ ngơi hả?"
"Đúng vậy, tôi diễn xong tiết mục cuối cùng của tôi rồi, không còn việc gì nữa."
"Hồi nãy tôi cũng xem, ở ngay bên kia sân khấu, ở gần nên cũng đứng xem một hồi."
Tống Lý vừa nhớ lại vừa tặc lưỡi, đi sánh vai với cô, nói bằng giọng điệu trầm trồ: "Tôi không nghĩ ra được từ gì khác hay hơn nữa, chỉ biết chúc cô tối nay diễn được trọn vẹn, thành công như mong đợi thôi."
Nói một cách nghiêm túc thì Tống Lý là người thúc đẩy chuyện Cát Yên chuyển từ vũ đoàn ba lê Phần Lan vào Kinh Ba. Ban đầu, lúc hay tin cô muốn về nước để tham gia vũ đoàn ở đây, Kinh Ba là vũ đoàn đầu tiên nắm tin tức và nhanh chóng tung "cành ô liu" với cô.
May mắn thay, cô đã chấp nhận, đồng thời đem đến một sức sống mới cho vũ đoàn.
Sự nổi tiếng của Cát Yên là một điều mà không ai có thể phủ nhận, "diễn quanh năm suốt tháng", "cháy vé", "hoành tráng" chính là những từ ngữ được dùng để diễn tả sức ảnh hưởng của buổi biểu diễn có mặt cô. Trước đây, khi mười mấy tuổi, cô đã làm náo động trong và ngoài nước với vở múa "Cái chết của con thiên nga" theo cách kiến giải mang đậm bản sắc phương Đông, lột tả được trọn vẹn ý nghĩa cho dù thân ta lụi tàn nhưng vẫn giữ ý chí bất khuất, cho dù bản thân vẫn còn nhỏ bé nhưng sâu thẳm trong tim vẫn rực cháy bao niềm mơ ước của bài hát. Vở múa ấy đã đem lại ấn tượng sâu sắc cho khán giả, giành được vòng nguyệt quế vinh quang của một trong bốn cuộc thi ba lê danh giá trong nhiều năm liền, sức nóng của vở múa vẫn trước sau như một, chưa bao giờ tắt.
Nàng tiên ba lê trần gian chính là biệt danh mà bậc thầy ba lê châu Âu đã ưu ái dành cho linh hồn phương Đông này.
Qua màn trình diễn vừa rồi, quả không sai khi đặt cho cô danh hiệu ấy.
"Mượn các ngôn của anh." Cát Yên chớp mắt.
Nói xong câu ấy, thấy anh ấy không có ý định rời đi, cô bước chậm hơn: "Giám đốc còn chuyện gì nữa sao?"
"Chao ôi!" Dường như sau khi được Cát Yên nhắc nhở, Tống Lý mới sực nhớ ra điều gì, anh ấy vỗ trán bôm bốp: "Mệt ghê, coi trí nhớ của tôi này, chỉ lo nói chuyện thôi..."
Tống Lý cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, ngỏ ý: "Hồi trước cô sợ chưa xong kịp nên nhờ tôi đón bạn thân của cô ở cánh gà ấy, khổ nỗi hôm nay tôi bận quá, tất cả các phòng VIP trên tầng cao nhất của khán đài nhà hát đều đã đặt kín chỗ cho chương trình tối nay rồi, tôi phải lo đi từng phòng một để tiếp khách nên không nhận lời của cô được."
Từ buổi chiều đến bây giờ, toàn bộ nhà hát đều trong trạng thái tất bật làm việc, Cát Yên cũng thấy được điều đó nhưng trước đây cô đã quen với bầu không khí như này rồi.
Có lẽ các vị khách đều có thân phận hiển hách nên Tống Lý mới phải cẩn thận như vậy.
Cát Yên không gặng hỏi gì nhiều, nhìn ra ngoài cửa sổ, ngoài kia là dòng xe cộ tấp nập nối đuôi nhau trên con đường nhựa cạnh hồ nhân tạo của nhà hát. Câu trả lời của cô nghe như đồng ý với lời nói của Tống Lý: "Đúng là hôm nay náo nhiệt thật."
"Chứ còn gì nữa bà cô của tôi ơi! Chẳng nhẽ cô không biết họ đến đây vì ai hả?" Mỗi khi trò chuyện với mèo chiêu tài sống này, nụ cười của Tống Lý luôn chân thành hơn hẳn: "Náo nhiệt thì náo nhiệt chứ các phòng trên tầng cao nhất được bao trọn cả rồi, tôi phải đích thân đi đón tiếp đoàn khách này, cô cũng hiểu mà. Lần này xem như tôi nợ cô nhé."
"Chuyện nhỏ ấy mà, tôi nói với bạn tôi một tiếng là được." Cát Yên hơi buồn cười trước giọng điệu đầy phơi phới của Tống Lý, không nhìn ra cửa sổ nữa, uể oải phất tay với anh ấy: "Anh bận gì thì bận đi, cứ kệ tôi."
"Được, thế nhé, nếu nhà hát không cho cô ấy lái xe vào thì cô cứ qua đó báo tên tôi cho họ là được." Sức chứa của quảng trường và hầm đỗ xe nhà hát có hạn, bình thường theo quy định chỉ cho phép nhân viên trong nhà hát sử dụng hai nơi này, thỉnh thoảng có dịp gì mới cho người ngoài vào, và giám đốc của nhà hát chính là người có quyền hạn quyết định việc này.
Có điều quả thật Tống Lý quá nhiều việc, chỉ dặn dò được vài ba câu với cô là phải gấp rút đi ngay.
Đang định đi nghỉ ngơi nhưng đột nhiên bị cắt ngang giữa chừng, bao nhiêu cảm giác uể oải trong Cát Yên cũng không còn. Cô dứt khoát bỏ qua chuyện nghỉ ngơi, lại gần cửa sổ, vừa hưởng thụ sự ấm áp cuối cùng trước khi màn đêm của mùa đông buông xuống, vừa nhắn tin cho Thiên Ỷ để bảo chút nữa mình sẽ tự ra đón cô ấy.
Có lẽ do tình cờ đúng lúc này Thiên Ỷ đang lướt mạng nên không chỉ trả lời tin nhắn rất nhanh mà còn chia sẻ ngược lại đường link của một bài viết ngay sau đó.
Tựa đề có hai màu trắng và đen tương phản rất rõ, đập ngay vào mắt người nhìn, người ta muốn bỏ qua nó cũng khó.
Nhìn từ trên xuống dưới, toàn bộ nội dung của bài viết này đều liên quan đến màn trình diễn đầu tiên này.
Mị Có Trăm Tỷ: "Ghê nha ghê nha cưng ơi."
Mị Có Trăm Tỷ: "Tớ thấy thành phố Phần chỉ có mỗi chương trình này là đáng để chú ý thôi đó."
Cát Yên không nhấn vào liên kết được cô ấy chia sẻ cho mình mà chỉ đọc lướt qua thật nhanh.