"Cậu..." Bùi Thanh Lập đang định nói gì, nghe xong câu trả lời của Thẩm Đông Ngôn thì cứng họng, nói không được mà không nói cũng không xong.
Anh ấy hít sâu một hơi, "hớ" lên một tiếng với vẻ khó tin: "Nếu tôi không hiểu sai ý của cậu thì câu này có phải là bốn từ mà tôi đang nghĩ tới không..."
Những người còn lại trong phòng VIP đều làm biểu cảm như muốn nhìn anh Bùi Thanh Lập làm trò hề thấy rõ, nháo nhào đưa ra những câu hỏi hóc búa với giọng điệu đầy trêu chọc.
"Bốn từ nào cơ?"
"Ngại cái gì mà ngại, cứ nói thẳng ra đi, không sao đâu mà."
"Câu cậu định nói tục tĩu lắm hả?"
"Hãy để bọn anh tổng kết giùm cậu cho, một hai ba..."
"Tiên khác súc vật!" Lâm Nghiễm chốt hạ câu cuối cùng.
Nhờ có bốn chữ đầy dõng dạc và hùng hồn này, bầu không khí trong phòng VIP sôi nổi, náo nhiệt lên hẳn.
Những người xung quanh hùa nhau nói hết câu này đến câu khác, khịa Bùi Thanh Lập đến mức anh ấy không tìm được lời nào để phản bác.
"Rồi ok! Khác thì khác, khác thì khác!" Mặc dù Bùi Thanh Lập bị "tổn thương tinh thần" sâu sắc nhưng vẫn không dám làm ầm ĩ trước mặt Thẩm Đông Ngôn. Cuối cùng, anh ấy gạt luôn ý định phản pháo, ngả người ra sau, chậm rãi sà vào lòng cô bạn gái đang ngồi cạnh chơi đánh bài với mình.
Lâm Nghiễm hùa theo những người khác trêu anh ấy, cười đã đời nên cũng không chọc nữa. Thấy khán giả trong hội trường bắt đầu lần lượt rời khỏi nhà hát, Lâm Nghiễm quay qua nhìn Thẩm Đông Ngôn: "Chút nữa đổi chỗ chơi, cậu có đi Lũng Quế không?"
Vào những lúc có thời gian rảnh, hẹn nhau tụ họp, hội bạn bọn họ thường đi xuyên đêm không ngủ. Những khi quá vui, chơi đến tận sáng sớm hôm sau cũng là chuyện thường tình.
Mới giờ này mà đã kết thúc cuộc vui thì vẫn còn quá sớm, chắc chắn họ sẽ còn đi tiếp tăng hai.
"Các cậu cứ chơi đi, tớ sao cũng được." Thẩm Đông Ngôn đứng dậy, hơi nghiêng người cầm áo măng tô lên, bàn tay thon dài thì cầm điện thoại, dáng vẻ trông như muốn ra ngoài.
Lâm Nghiễm không rõ anh có ý gì khi nói vậy, đang lúc vội vàng cản anh lại để hỏi cho rõ thì thấy Thẩm Đông Ngôn mở cánh cửa gỗ nặng trịch ra, thân hình cao ráo ấy đứng lại giữa hành lang.
Thư ký được Thẩm Đông Ngôn gọi đến, đứng hơi khom người trước mặt anh và cụp mắt nghe lời anh dặn. Chẳng biết Thẩm Đông Ngôn nói gì mà thư ký cứ gật đầu mãi.
Lâm Nghiễm biết ý không tiến lên.
Hành lang ở đây khá tối, giờ phút này, ánh sáng từ ngoài kia chiếu vào tạo ra cảnh tranh tối tranh sáng, tiếng nói chuyện thì cực kỳ nhỏ, không thể nghe thấy họ đang nói gì với nhau.
Chắc hẳn Thẩm Đông Ngôn đang giao nhiệm vụ gì đó cho thư ký rồi.
…
Lúc sân khấu hạ màn, bầu trời ngoài kia đã đen như mực.
Trước khi các vị khách đến xem chương trình ra về, nhà hát đã tặng miếng dán giữ nhiệt và một túi quà nhỏ mà họ đã cất công chuẩn bị cho khán giả. Từ tiền sảnh cho đến cánh gà đều được bao trùm trong bầu không khí vui tươi - một sự vui tươi chưa từng có.
Cát Yên vừa mới đi xuống sân khấu thì tốp diễn viên múa ngay lập tức kéo nhau đi từ cánh gà ra hành lang dài, xếp thành một hàng duy nhất, sau đó kính cẩn cúi người với cô, đều tăm tắp.
Cát Yên giật mình, cảm thấy hơi cạn lời, nhìn về phía Tống Lý đang đi tới chỗ mình bằng ánh mắt sâu xa.
"Từ nay về sau, cô chính là một thành viên của đại gia đình Kinh Ba chúng ta." Tống Lý vui đến mức cười đến tận mang tai, vỗ tay bôm bốp hai lần, hí ha hí hửng hỏi cô: "Lễ chào mừng như thế đã đủ bất ngờ chưa nào?"
"..."
Bất ngờ thì không chứ bất an là có rồi đó.
"Giám đốc, tôi xin nhận tấm lòng của anh." Chẳng mấy khi có người làm Cát Yên á khẩu thế này. Cô xoay người, nhìn các diễn viên múa đang giải tán: "Nhưng lần sau đừng làm vậy nữa nhé..."
Trong tốp diễn viên múa của vũ đoàn có một số vũ công đáng tuổi anh tuổi chị, vai vế cũng cao hơn cô, bắt họ chào đón mình một cách trịnh trọng như vậy thì chính cô cũng thấy ngượng ngùng thay.
"Thôi nào, không phải lúc nào tôi cũng làm vậy đâu, làm cho vui ấy mà, chỉ hôm nay thôi!" Tống Lý không để bụng, dẫn cô đi đến bên kia cánh gà: "Nói đi nói lại, tôi làm vậy cũng vì coi trọng cô đó."
Dứt lời, anh ấy chìa tay ra, chỉ sang bên cạnh: "Đây, nhìn chỗ đó đi, hầu hết ai tới đây cũng tặng quà cho cô cả."
Cát Yên nhìn theo hướng Tống Lý chỉ, đập vào mắt cô là hình ảnh một loạt giỏ hoa xếp thành hàng dưới đất.
Những đóa hoa tươi trên giỏ được cắm đan xen nhau, tạo thành từng chùm, cành và lá còn đọng giọt nước tròn trĩnh.
Trên tay cầm được quấn vải gấm lộng lẫy, trừ lời chúc ra đều có ghi biệt danh hoặc họ tên của người tặng hoa.
Vào đêm trước khi buổi biểu diễn chính thức diễn ra, một số khán giả, khách khứa sẽ liên hệ với nhà hát sớm để gửi những giỏ hoa và ý nghĩa của hoa mà họ đã âm thầm chuẩn bị đến.
Đây là quy định bất thành văn trong nghề, cũng là cách để kết nối và thỏa thuận công việc với nhau.
Mà luật bất thành văn thì gần như đã trở thành khâu bắt buộc phải có.
Ban đầu Tống Lý làm vậy vì muốn cô vui hơn, nhưng mãi một lúc mà Cát Yên vẫn chẳng tỏ vẻ gì.
Điều mà anh ấy nhận được sau đó là tiếng gọi nghiêm túc một cách lạ thường của cô: "Giám đốc."
Đột nhiên cô tỏ ra nghiêm nghị như thế, mày thì hơi nhướng lên, chẳng hiểu sao Tống Lý lại đứng nghiêm như một anh lính đang đợi lệnh.
"Tôi không biết trước đây nơi này như thế nào." Giọng Cát Yên nhẹ bẫng: "Nhưng nếu lần sau có người tặng hoa thì anh hãy từ chối khéo giúp tôi nhé."
Tống Lý lưỡng lự mấy giây, không hiểu tại sao cô lại bảo vậy: "... Vì sao?"
Anh ấy thắc mắc: "Họ thích cô mới tặng mà."
Rất nhiều vũ công trong nhà hát những giỏ hoa này làm nền để chụp ảnh như một cách để chứng minh sự nổi tiếng của mình, mừng còn không kịp, cô đúng là độc lạ.
"Tôi biết, nhưng thích tôi thì chỉ cần đến xem tôi múa thôi đã là ủng hộ rồi." Cát Yên nhướng mày: "Hơn nữa, tôi cũng tuân thủ điều này bao nhiêu lâu nay rồi."
Tống Lý hiểu ý cô ngay: "Cô cũng làm như thế hồi ở Phần Lan à?"
"Ừm." Cát Yên gật đầu: "Vì tôi không muốn nhận."
Tống Lý cũng không hỏi nhiều, cho rằng chuyện này cũng không khó giải quyết nên luôn miệng đồng ý.
Vốn dĩ ngay từ đầu sân khấu đã là thứ cần được chú trọng nhất, còn lại tạm thời bỏ qua.
Khu vực hậu trường dần dần trở nên vắng vẻ. Bây giờ là thời điểm tan làm, mọi người chạy đến chỗ bạn nhau, người thì về nhà, người thì gọi bạn chuẩn bị đi chơi đêm.
Cát Yên có hẹn với Thiên Ỷ từ trước nên hôm nay không đồng ý lời rủ rê của bất kỳ ai.
Bây giờ cô chỉ muốn chuồn về thật nhanh, khổ nỗi Tống Lý không chịu để cô đi, cứ huyên thuyên về những sắp xếp sau này mãi.
Cát Yên lười biếng chớp mắt, bỗng nhiên, một nhân viên nhà hát khá quen mặt ló đầu ra từ bên cnahj.
"Yên Yên ơi, có người tìm em này!"
Nhìn về phía người gọi mình, Cát Yên nhìn thấy một người phụ nữ luống tuổi được nhân viên dẫn đến lối vào, đang cười tủm tỉm nhìn về phía mình.
Đó là một người phụ nữ đã có tuổi, dáng người thon gọn, cao ráo, toát lên khí chất đoan trang.
Đôi mắt cáo của Cát Yên nháy mắt tròn xoe: "Sao cô lại đến đây ạ?"
Người phụ nữ khẽ mỉm cười: "Sao, cô không được đến đây à?"
"Được chứ ạ, nhưng cô đến xem thì phải nói trước với em để em lấy vé cho cô chứ!" Cát Yên vui vẻ bước nhanh tới, ôm chầm lấy người đến thăm mình.
Hách Lan Dung là bậc thầy ba lê nổi tiếng trong nước.
Mấy năm trước, bà ấy đã chính thức tuyên bố giải nghệ, đồng thời từ chức các vị trí có liên quan. Từ đó trở đi, tên tuổi của Hách Lan Dung từ từ chìm vào quên lãng.
Cát Yên là người cuối cùng bà ấy nhận làm học trò kể từ khi lùi về sau cánh gà đến nay, hai người vừa là cô trò, vừa là bạn của nhau.
"Cô cố tình giấu em mà." Hách Lan Dung vỗ vai Cát Yên, nhân tiện ra hiệu cho Tống Lý đang đứng gần đó đi cho hai người có không gian riêng: "Chỉ là cô muốn xem em múa với tư cách là khán giả thôi."
Bà ấy im lặng một lúc như nhớ lại màn trình diễn vừa rồi, than thở: "Cô gái bé nhỏ mà cô tận tay chỉ dạy từ nhỏ đến lớn hôm nay lạ lẫm quá, suýt chút nữa cô đã không nhận ra em rồi."
"Chắc không tới nỗi đó đâu ạ...?"
"Tất nhiên là có rồi, em xinh đẹp hơn trước kia nhiều."
Sau một hồi ôn chuyện, Hách Lan Dung nắm tay cô, đi vào vấn đề: "Chuyện trước đây em nói với cô có manh mối rồi."
Cát Yên không ngờ lại nhanh như vậy: "Em còn định hôm nào đó sẽ ghé nhà thăm cô rồi hẵng..."
"Nói ở đâu không quan trọng, hôm nay cô đến đây gặp em cũng vì muốn cho em biết sớm." Bằng cách đó, tâm trạng của bà ấy sẽ không còn thấp thỏm, lo âu nữa.
Mặc dù không biết cô học trò này của mình đã có dự tính gì cho tương lai chưa nhưng Hách Lan Dung vẫn nhớ như in ngày hôm đó, cú điện thoại đến từ bên kia biển khơi ấy: "Cô ơi, suy nghĩ của em vẫn như thế, chưa bao giờ thay đổi."
Dứt ra khỏi dòng hồi tưởng, Hách Lan Dung bảo: "Bạn của cô đã xem video của em rồi, bà ấy đồng ý."
Tuy rằng Hách Lan Dung không còn đứng trên sân khấu nữa nhưng người bạn thân thiết kia của bà ấy vẫn giữ nguyên vị trí của mình.
Mặc dù yêu cầu mà bên đó đưa ra khá cao nhưng chỉ cần tìm thấy hạt giống tốt, họ vẫn tạo điều kiện để hạt giống phát huy thế mạnh của mình.
Nhìn xem, vừa thấy Cát Yên là bên đó đồng ý nhận cô ngay.
Dẫu sao cô cũng từng là học trò của bà ấy, Hách Lan Dung vừa hãnh diện lại vừa tự hào về cô. Trước khi đi, bà ấy dặn dò Cát Yên: "Khi nào có thời gian thì em cứ đến gặp cô, vì em cũng nên sang chỗ bạn cô một chuyến nữa."
Đây xem như tin tức tốt, Cát Yên gật đầu: "Để em tiễn cô ạ."
Hách Lan Dung không cho cô đi cùng mình: "Không cần thật mà, cô đi với chồng cô, ông ấy đang chờ cô ở ngoài đó."
... Không hiểu sao tự dưng bị thồn cơm chó, cuối cùng Cát Yên cũng không khăng khăng tiễn cô giáo mình nữa.
---
Cuộc gặp gỡ bất ngờ của hai cô trò đã làm Cát Yên phải nán lại đây nửa tiếng đồng hồ, may mà không trễ lắm. Lúc cô đến Lũng Quế, Thiên Ỷ đang chống cằm mà ngáp, trước mặt là cả một bàn thức ăn thịnh soạn vẫn còn nóng hổi.
Cuối cùng cũng thấy Cát Yên đến, cô nàng buồn ngủ đến mức sắp gục xuống bàn mà ngủ đến nơi xốc lại tinh thần, lên án cô: "Bắt tớ chờ lâu quá đấy, cậu mà tới trễ nữa là ăn tối thành ăn khuya luôn!"
Trước đó hai người đã hẹn nhau đi ăn muộn để tránh giờ cao điểm.
Cát Yên diễn xong chắc chắn sẽ chưa thể rời đi được ngay, thế nên cô bảo Thiên Ỷ đi lấy bàn trước xem như nghỉ ngơi.
"Tớ đến rồi còn gì." Cát Yên ngồi xuống, cầm cốc trà lên uống mấy ngụm, nhấp cho có tí vị, bấy giờ cô mới thở phào nhẹ nhõm, giải thích rõ đầu đuôi câu chuyện với cô ấy.
Vừa nhắc đến cô Hách, Thiên Ỷ chuyển sự chú ý lên bà ấy ngay.
"Thế người mà cậu phải đến gặp mặt là ai thế?"
"Tớ không biết nữa." Hách Lan Dung không nói cụ thể là ai, nói chung là bạn thân của cô Hách, chắc cũng có tiếng tăm trong nghề.
"Không biết hả?" Thiên Ỷ chớp mắt: "Cậu cất công như thế để làm gì?"
"Đương nhiên là vì học chưa bao giờ là đủ mà." Cát Yên giơ tay lên, gác chiếc cằm xinh xắn lên cổ tay, đôi mắt cáo long lanh.
"Phục cậu sát đất luôn đó, tiểu nữ bội phục!"
Một người dám nói, một người dám hùa theo.
Không tiếp tục đề tài này nữa, Thiên Ỷ vội vàng bảo bạn thân ăn.
Thấy kể từ khi ngồi vào bàn đến giờ, Cát Yên không kiểm tra điện thoại lấy một lần nào, lại liên tưởng đến chuyện của Hách Lan Dung mà cô vừa nhắc đến, Thiên Ỷ bỗng nhiên nhớ lại một chuyện thuở tấm bé. Cô ấy nhìn người đối diện, chưa kịp nói gì thì một bóng người ngồi xuống bàn bên cạnh.
Giờ này ở Lũng Quế thường vắng khách, chỉ có vài ba bàn ở đại sảnh có người ngồi.
Hai người không hẹn mà cùng quay sang nhìn, đập vào mắt cả hai là một người đàn ông mặc đồ công sở, mặt mũi đàng hoàng, khoác trên mình bộ vest được cắt may khéo léo, khuôn mặt... trông cực kỳ quen thuộc.
Anh đứng ở bên Cát Yên, hơi cúi người, ôn hòa cất tiếng: "Cô Cát, trước đó chúng ta từng gặp nhau một lần."
"Tôi là thư ký của Thẩm Đông Ngôn."
Nghe vậy, Cát Yên nhìn anh ấy, nghe thư ký nói tiếp: "Tôi họ Cảnh, cô gọi tôi thư ký Cảnh là được rồi."
Cô không biết lý do vì sao người này tìm mình, lịch sự đáp lời anh ấy: "Chào anh? Có chuyện gì sao?"
"Là thế này." Người đàn ông đi thẳng vào vấn đề: "Sếp tôi bảo rằng, hôm nay gặp nhau, anh ấy đánh rơi một thứ ở chỗ cô."
Cát Yên hơi nhíu mày, bỗng nhiên cảm thấy có gì đó vô lý.
Anh thì có gì đánh rơi ở chỗ cô chứ?
Đúng lúc một cách kỳ lạ, không lâu sau khi thư ký Cảnh dứt câu, chiếc điện thoại im lặng nằm đó từ nãy đến giờ bỗng dưng đổ chuông.
Cát Yên thầm giật mình, cụp mắt nhìn màn hình điện thoại, ánh mắt của cô từ mặt bàn lướt xuống điện thoại.
Giờ phút này, chiếc di động đang đổ chuông, rung thật khẽ, khác hẳn tiếng chim hót lảnh lót mà cô đặt làm nhạc chuông.