Lý do Trì Dữu có ý định từ chức rất đơn giản.
Ba Trì bị bệnh.
Trì Dữu và chị gái là Trì Thiến về quê một chuyến để thăm ba. Tình hình không mấy khả quan. Ba cô gầy đi đáng kể, mẹ Trì cũng bị sụt cân rất nhiều vì phải chăm sóc ba Trì, thế mà bà lại nói rằng không sao cả. Một mình mẹ Trì phải quán xuyến quá nhiều việc để hai chị em cô có thể yên tâm làm việc ở bên ngoài.
Ba Trì cũng nói: “Không sao đâu. Có mẹ các con ở đây rồi.”
Tuy nhiên, trên chuyến bay trở về thành phố Thâm Quyến, chị gái đã nói với Trì Dữu bằng giọng điệu nghiêm túc: “Chị muốn về nhà chăm sóc ba.”
Trì Dữu mở to mắt rồi bất giác hỏi.
“Vậy còn công việc của chị thì sao?”
Trì Thiến nhún vai: “Thì cứ từ chức thôi.”
Lúc này, phần thân máy bay vừa xuyên qua những tầng mây. Bên ngoài cửa sổ máy bay, những công trình kiến trúc chốn thành thị càng ngày càng thêm phồn hoa đang ở phía dưới.
Đây là thành phố Thâm Quyến với ánh đèn rực rỡ cùng phong cảnh lộng lẫy, dòng người nhộn nhịp, vô số tòa nhà cao ngất san sát và nối tiếp nhau. Nơi đây không có một nền văn hóa sâu xa, cũng chẳng có cuộc sống an nhàn và chậm rãi. Nhưng nó lại là miền đất hứa để nhiều người theo đuổi ước mơ của mình. Thành phố này tràn đầy hơi thở tươi trẻ và sức sống, chi phí kinh doanh đắt đỏ lẫn nhịp sống tất bật.
Trì Thiến từng thốt lên những lời hùng hồn rằng: Cô ấy tuyệt đối sẽ không bao giờ trở về quê nếu chưa kiếm được mười triệu nhân dân tệ ở thành phố Thâm Quyến. Song, khi giấc mộng vẫn chưa thành hiện thực thì Trì Thiến đã suy nghĩ tới việc từ chức để trở về quê nhà.
Chẳng mấy chốc, bãi đáp máy bay rộng lớn đã hiện ra trước mắt. Trong khoang máy bay truyền đến tiếng phát thanh nhắc nhở các hành khách rằng: Họ đã đến thành phố Thâm Quyến rồi.
Bạn trai của Trì Thiến lái xe đến đón hai người họ. Trước khi đối phương đến nơi, Trì Thiến đã đặc biệt căn dặn Trì Dữu không được kể với bạn trai mình về tình hình của ba Trì.
Trong xe, Trì Dữu ngồi ở hàng ghế sau và không nói lời nào trong suốt hành trình.
Bạn trai của chị gái - Vu Ngang - đã nhận ra sự bất thường của cô.
“Em gái của em làm sao vậy?”
Trì Thiến đáp: “Không sao đâu. Con bé đã đọc một cuốn tiểu thuyết, kết cục là nữ chính chết nên nó mới ỉu xìu như cọng bún thiu ấy mà.”
Trì Dữu không lên tiếng.
Vu Ngang bật cười vài lần, sau đó liếc nhìn Trì Dữu qua kính chiếu hậu.
Đôi môi hơi vểnh lên một cách tự nhiên của cô đang mím lại. Lúc này, đôi mắt hồ ly nhỏ như làn thu thủy thường toát lên sự vui vẻ và sinh động cũng cụp xuống, ngay cả gương mặt xinh xắn trắng ngần cũng cúi thấp.
Hẹn hò với Trì Thiến đã lâu nên Vu Ngang khá hiểu tính cách của cô em vợ tương lai này. Trì Dữu là con gái út trong nhà, vừa cởi mở vừa hoạt ngôn. Từ nhỏ, cô đã là một cô bé xinh đẹp có cá tính, lòng dạ ngay thẳng. Đối với Trì Dữu, vui vẻ chính là vui vẻ, mà khó chịu chính là khó chịu. Những lúc hứng khởi, Trì Dữu luôn líu ríu không ngừng. Nhưng khi phiền muộn, ví dụ như hiện giờ, cô sẽ không nói gì kể từ khi lên xe.
Một người đàn ông nào hiểu được tâm lý của một cô bé, chỉ đọc tiểu thuyết mà cũng có thể buồn bã đến vậy. Do đó, Vu Ngang chỉ có thể an ủi Trì Dữu: “Tiểu thuyết đều là những câu chuyện hư cấu thôi, em đừng xem nó là thật.”
Trì Dữu chỉ ậm ừ cho có lệ.
Thấy phản ứng của cô khá hời hợt, Vu Ngang bèn cố ý hỏi Trì Thiến: “Anh nhớ là em gái của em thích ăn thịt nướng mà phải không nhỉ?”
Trì Thiến nhanh chóng ngầm hiểu ý tứ của người yêu, cố tình đáp: “Không phải đâu, con bé ghét nhất là thịt nướng đấy. Anh tuyệt đối đừng mời nó ăn món này.”
“Ngồi máy bay đã mệt lắm rồi. Anh vốn định dẫn hai người đi ăn đồ nướng nhưng nếu em gái của em không thích thì thôi vậy.”
Trì Dữu - người đã im lặng suốt một thời gian dài - cuối cùng cũng lí nhí mở lời.
“Cặp đôi xấu xa kia! Đủ rồi đấy nhé! Kỹ năng diễn xuất của hai người tệ lậu quá đi mất.”
“Cặp đôi xấu xa” kia bật cười rồi đồng thanh hỏi cô: “Vậy rốt cuộc em có muốn ăn thịt nướng không nào?”
Thật là một đôi tình nhân ăn ý đến mức đáng ghét! Cúp với chả pồ*!
*Cúp bồ: Couple, cặp đôi.
Trì Dữu thầm mắng bọn họ và im lặng trong vài giây, để rồi…
“… Ăn chứ.”
-
Vì mùi thịt nướng ám khắp người nên việc đầu tiên Trì Dữu làm khi về đến nhà là tắm rửa.
Trì Thiến đã đi tắm trước nên Trì Dữu phải xếp hàng chờ. Cô ôm gối ngồi trên ghế sô pha và sử dụng điện thoại di động để kiểm tra bệnh tình của ba Trì.
Điều trị ung thư là một quá trình kéo dài đằng đẵng, không chỉ bào mòn sức khỏe của bệnh nhân mà còn tiêu hao tinh thần lẫn thể lực của những người thân trong gia đình trong quá trình chăm sóc họ.
Sắc mặt của Trì Dữu cực kỳ nghiêm túc và nặng nề. Cô ngửa đầu lên, vừa nhìn trần nhà vừa ngẩn người.
Toàn bộ ngôi nhà được trang hoàng theo phong cách đơn giản với nguyên liệu chủ đạo là gỗ thô. Phòng khách nhỏ được bày biện vô số đồ vật trang trí khéo léo để người ta thưởng thức. Ánh đèn vừa mờ ảo vừa ấm áp.
Những đồ trang trí tao nhã này đều là ý tưởng của Trì Dữu. Vì xuất thân từ chuyên ngành mỹ thuật nên đương nhiên cô rất am hiểu trong việc vận dụng khiếu thẩm mỹ để trang hoàng cho ngôi nhà thoạt nhìn vừa nhỏ bé vừa không đẹp này, khiến nó trở nên cực kỳ đẹp đẽ, tinh tế và tràn đầy sức sống.
Ngôi nhà nho nhỏ có phong cách mang hơi hướng đầu những năm 60 này là căn nhà của Trì Thiến. Số tiền dùng để xây nhà là toàn bộ số tiền tiết kiệm mà Trì Thiến đã tích lũy được trong suốt mấy năm làm việc trước đó cùng với sự hỗ trợ tài chính của ba Trì. Từ đó, cô ấy mới tạm thời có được một ngôi nhà nhỏ cho riêng mình ở thành phố Thâm Quyến – một nơi có mức sống cao ngất trời.
Trong khi những người lao động khác vẫn phải đau đầu về chi phí điện, nước và tiền thuê nhà hàng tháng, đồng thời trải qua cuộc sống túng thiếu và lay lắt qua ngày thì Trì Dữu lại được sống trong căn nhà của chị ruột, tiền ăn lẫn tiền ở đều nhờ vào chị gái. Cô có thể tiêu xài tiền lương hàng tháng một cách tùy ý nên cuộc sống mới được dễ dàng và thoải mái như vậy.
Bây giờ Trì Thiến lại muốn bỏ việc để về quê, thế thì việc cô ấy mua căn nhà này bằng tất cả số tiền tiết kiệm hồi đó còn có ý nghĩa gì nữa?
Còn Vu Ngang thì sao?
Đúng lúc này, tiếng nước chảy ngừng lại, Trì Thiến mặc đồ ngủ bước ra khỏi phòng tắm.
“Chị tắm xong rồi, em hãy tắm rửa đi.”
Trì Dữu không đứng dậy mà lại cất tiếng: “Chị à!”
“Hửm?”
“Nếu chị từ chức về quê thì anh Vu Ngang phải làm sao bây giờ?”
Trì Thiến trả lời: “Thì bọn chị sẽ yêu xa.”
“Nhưng mà yêu xa rủi ro và mạo hiểm lắm!” Trì Dữu cau mày: “Chín trong số mười cặp đôi yêu xa đều có kết cục cuối cùng là chia tay, một đôi còn lại thì đang trên đà tan vỡ đấy chị.”
Trì Thiến trợn mắt: “Cô có im lặng đi không? Chị còn chưa bắt đầu yêu xa mà cô đã dội một gáo nước lạnh cho chị rồi cơ đấy. Cô là em gái ruột của chị đấy à? Có thể chúc chị mấy điều tốt lành hơn một chút không?”
Trì Dữu lầu bầu: “… Nói thật vẫn tốt hơn. Đây đều là bài học xương máu của các cụ mà.”
“Vậy em nói xem, chúng ta nên làm gì đây?” Trì Thiến hỏi ngược lại: “Mẹ không đồng ý bỏ tiền để thuê nhân viên chăm sóc, vậy chúng ta thật sự cứ dồn hết trọng trách cho mẹ hả? Hai chị em mình cứ mặc kệ chuyện này, tiếp tục ở thành phố Thâm Quyến ăn sung uống sướиɠ và tận hưởng cuộc sống sung túc á?”
Trì Dữu: “Hay là em nghỉ việc nhé?”
Trì Thiến cau mày rồi mạnh mẽ phản đối: “Đầu óc bị chập mạch rồi à! Em không được phép từ chức đâu đấy.”
“Em nghỉ việc tức là em bị điên, vậy còn chị từ chức thì bình thường chắc?” Trì Dữu hô lên rồi ấm ức đứng dậy, sau đó nhìn thẳng vào chị gái mình: “Chị đừng có tiêu chuẩn kép như vậy chứ!”
Trì Thiến tiếp lời với giọng điệu chắc chắn: “Chị nghỉ việc vì bản thân đã có kinh nghiệm làm việc rồi. Chị đảm bảo rằng mình có thể tìm được công việc mới sau khi trở về quê nhà. Cho dù mức lương không cao như hiện giờ nhưng ít nhất nó cũng đủ cho chị tiêu dùng ở quê mà. Còn em thì sao nào? Em mới trở thành nhân viên chính thức chưa được bao lâu mà đã đòi từ chức rồi á? Em cho rằng những người học chuyên ngành mỹ thuật đều dễ dàng tìm việc ở bất cứ nơi nào hả? Chỉ có ở các thành phố lớn thì môi trường làm việc của em mới là tốt nhất thôi.”
Nhưng kết quả, Trì Dữu lại có nhiều lý do hơn cô ấy.
“Chính vì em mới trở thành nhân viên chính thức cho nên nếu em về quê, khoảng cách chênh lệch cũng sẽ không quá đáng kể. Nếu công việc thực sự không thuận lợi, em có thể tham gia kỳ thi lấy chứng chỉ hành nghề giáo viên để trở thành một cô giáo mỹ thuật cũng được mà. Nếu chị quay về thì khoản tiền vay để xây nhà sẽ giải quyết thế nào đây?”
Ngay sau đó, Trì Dữu lại bồi thêm câu nữa: “... Còn số tiền mà anh Vu Ngang đã cho chị mượn nữa, chị sẽ trả lại anh ấy bằng cách nào?”
Năm đó, khi mua căn nhà này, Vu Ngang không hề nói rằng anh ấy sẽ cho Trì Thiến vay khoản tiền đó. Chính Trì Thiến đã khăng khăng viết giấy nợ cho Vu Ngang.
Lý do sắc bén gãi đúng chỗ ngứa khiến Trì Thiến nhất thời không nói nên lời.
“Nói tóm lại,” Thấy chị mình chẳng nói chẳng rằng, Trì Dữu bèn hất cằm lên: “Em đây sẽ nghỉ việc.”
Trì Thiến nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn vô cùng đắc ý kia như thể cô đã giành phần thắng, đột nhiên cảm thấy dở khóc dở cười: “Này em gái!”
“Hở?”
“Em chỉ lo lắng cho mối quan hệ giữa chị và Vu Ngang mà không hề lo lắng cho chính mình hả?” Trì Thiến hỏi: “Nếu em từ chức thì nam thần cấp ba mà em vừa gặp lại sau chuỗi ngày dài xa cách sẽ ra sao?”
“?”
Đang bàn việc nhà mà Trì Thiến lại đột nhiên đề cập đến một người không liên quan khiến trái tim của Trì Dữu lỗi nhịp ngay lập tức. Biểu cảm của cô cũng trở nên méo xẹo.
Tất cả là do chị gái xoay chuyển chủ đề quá nhanh làm đầu óc của Trì Dữu không kịp bắt sóng.
Hai chuyện này có liên quan tới nhau đâu.
“Chúng ta đang bàn luận về việc ai sẽ từ chức cơ mà. Nam thần thời cấp ba của em có dính dáng gì đâu?”
Trì Thiến khoanh hai tay trước ngực rồi nghiêng đầu hỏi vặn: “Tại sao lại không liên quan? Bây giờ, em vất vả lắm mới có thể làm việc ở Đại Xưởng – nơi mình luôn mơ ước. Hơn nữa, đó còn là công ty mà nam thần thời cấp ba của em đang làm việc. Đối với kiểu tình tiết lâu ngày tái hợp y hệt phim thần tượng thế này, nếu đổi thành một người xui xẻo khác thì có lẽ cả đời cũng chả gặp lại nhau đâu. Nếu chị về quê thì chí ít, chị vẫn có thể tiếp tục yêu xa với Vu Ngang. Nhưng nếu em muốn nghỉ việc thì tức là em đã từ biệt nam thần cấp ba của mình một cách hoàn toàn triệt để rồi đấy. Em có thể cam lòng à?”
Trì Dữu không biết tiếp lời ra sao.
Sau này, cô không thể nói ra tất cả bí mật của mình với người khác nữa, kể cả chị ruột cũng không được.
Dáng vẻ nói năng hùng hồn và tự đắc vừa rồi đã biến mất không còn tăm hơi. Trì Dữu lẩm bẩm: “… Chẳng có gì gọi là cam lòng hay không cả. Em cũng đâu có ý định gì với cậu ấy chứ?”
“Thôi thôi, cô bớt khua môi múa mép với những câu ba xạo đó đi. Chị và cô đều chui ra từ trong bụng mẹ đấy, sao chị có thể không hiểu cô được chứ? Cô đúng là đồ nhát như thỏ đế, nhậm chức đã lâu như vậy rồi mà chả dám đi tới trước mặt cậu ta để nói một câu ‘Trước kia, chúng ta từng là bạn bè thời cấp ba’ hả?”
“… Cậu ấy cũng đâu có nhớ em. Em dựa vào gì để hất mặt và kết thân với cậu ấy cơ chứ?”
Trì Thiến cạn lời: “Ai bảo thời cấp ba em chỉ dám lẳng lặng yêu thầm người ta làm chi? Bây giờ em còn trách cậu ta không nhớ đến mình cơ à?”
Chuyện khó nói và đáng xấu hổ nhất trong quá khứ thời học cấp ba của cô lại bị phơi bày. Trì Dữu kìm nén cảm giác bối rối, sau đó dõng dạc thốt lên những câu đầy lý lẽ: “Yêu thầm thì sao? Làm gì có ai chưa từng thầm thương trộm nhớ một người nào đó trong thời niên thiếu ngây ngô kia chứ? Yêu thầm cũng là một quyền lợi căn bản của con người đấy nhé! Ai quy định người yêu thầm phải trở nên hèn mọn, không từ thủ đoạn để tiếp cận và cuồng si đối phương chứ?”
Không cho Trì Thiến cơ hội bác bỏ, Trì Dữu lập tức xoay lại để bỏ chạy lấy người.
“Em không thèm nói chuyện với chị nữa. Em đi tắm đây.”
-
Tất cả là do Trì Thiến đột nhiên nhắc đến người này cho nên sau khi tắm xong, Trì Dữu đã mơ thấy anh trong giấc ngủ đêm hôm đó – một người đã lâu không xuất hiện trong cơn mộng của cô.
Trì Dữu đặc biệt nhớ rõ khoảng thời gian đó, khi cô mới nhậm chức chưa được mấy ngày, công việc vẫn chưa chính thức bắt đầu thì được đàn anh giao cho nhiệm vụ dọn dẹp phòng họp cùng với một người mới khác.
Người của bộ phận kỹ thuật đã tổ chức cuộc họp ở tầng lầu của bọn họ. Sau khi họp xong, trên bàn vẫn còn những cốc nước rỗng, một vài tài liệu rải rác cùng với một chiếc thẻ nhân viên do chủ nhân vô tình đánh rơi.
Trì Dữu tò mò nhặt thẻ nhân viên kia lên rồi lập tức nín thở trong chớp mắt.
Sầm Lý của bộ phận kỹ thuật.
Sầm Lý?
Đó có phải là Sầm Lý – người mà Trì Dữu đã nắn nót viết tên anh từng nét một lên giấy vô số lần hay không?
Nếu nói cái tên kia chỉ ngẫu nhiên giống nhau thì làm sao giải thích được sự trùng hợp là: Mặt mũi của anh không thay đổi gì trong bức ảnh dài một inch, song lại càng thêm rõ nét và điềm tĩnh hơn do tuổi tác lẫn sự trưởng thành?
Nét ngây ngô của thời thiếu niên đã không còn xuất hiện trên đường nét khuôn mặt của anh nữa. Sầm Lý vẫn không thích cười khi chụp ảnh như trước đây. Ngoại hình thì vẫn lạnh lùng và trầm lặng như ngày nào, trước sau như một.
Trì Dữu đã từng xem những bức ảnh của Sầm Lý khi anh còn đi học vì anh thường xuyên có tên trên bảng vinh danh của trường.
Có rất nhiều lý do để Sầm Lý được đề tên trong danh sách danh dự này. Trong mỗi kỳ thi quan trọng ở từng giai đoạn học tập, anh đều đạt điểm số thuộc top cao nhất của lớp, hoặc là có thành tích tốt nhất trong khoa, hoặc nằm trong top ba người giỏi nhất thành phố. Mỗi lần đi ngang qua, Trì Dữu đều sẽ giả vờ như thể cô chỉ liếc nhìn anh một cách lơ đãng. Dần dà, hình ảnh của Sầm Lý đã khắc sâu vào tâm trí cô. Ánh mắt của Trì Dữu suýt chút nữa đã xuyên thủng lớp màng bọc bên ngoài tấm ảnh dài một inch của anh – một người không hề thay đổi.
Cô cầm lấy thẻ nhân viên với tâm trạng thấp thỏm rồi đi đến bộ phận kỹ thuật ở tầng trệt.
Một người đàn ông có ngũ quan giống hệt người trong ảnh đột nhiên xuất hiện trước mặt cô. Anh không còn mặc bộ đồng phục học sinh quen thuộc trong ký ức của Trì Dữu nữa. Sầm Lý đang mặc một chiếc áo sơ mi trắng và quần tây đen có kiểu dáng đơn giản nhất, loại trang phục tiêu chuẩn phù hợp với giới tinh anh ở đô thị. Tuy dáng vẻ này khiến Trì Dữu cảm thấy xa lạ nhưng nó lại vô cùng phù hợp với Sầm Lý.
Trong ký ức về thời đi học của mỗi người sẽ luôn có một người như vậy. Đối phương có thể là nam hoặc nữ, sở hữu thành tích xuất sắc đến mức chói mắt.
Người ấy có thể khiến một bộ đồng phục học sinh bình thường trở thành kiểu dáng đẹp nhất, đồng thời cũng được cả lớp biết tên.
Và trong ký ức của Trì Dữu, Sầm Lý chính là người đó.
Thế nên vào thời điểm gặp lại anh khi đã trưởng thành, cô có thể nhanh chóng nhớ ra: Chàng trai này đã từng cuốn hút đến mức khiến người khác phải ưu ái đến nhường nào khi còn cắp sách đến trường.
Thực sự là anh.
Quả thật là Sầm Lý.
Trì Dữu gần như không thở nổi, mặc dù trái tim đang đập dữ dội nhưng bàn tay lại cứng đờ như đá. Cô trả lại thẻ nhân viên cho anh một cách đờ đẫn.
Người đàn ông không phát hiện sự kỳ lạ của Trì Dữu. Anh chỉ nhận lấy thẻ nhân viên rồi lịch sự nói cảm ơn.
Cô không có thời gian để suy nghĩ xem: Đây là sự sắp đặt của số phận hay là sự trùng hợp ngẫu nhiên với xác suất một phần bảy tỷ trong số bảy tỷ người. Sau khi cảm giác kinh ngạc và phấn khích tột độ qua đi, Trì Dữu đã nhận ra một điều trong đôi mắt điềm tĩnh và bình thản của anh.
Sầm Lý không còn nhớ cô nữa.
Đối với anh, Trì Dữu chỉ là một người xa lạ.
Thực ra họ không hề quen biết nhau ở trường cấp ba, thậm chí đôi bên còn chẳng được xem là bạn bè của nhau.
Trì Dữu cũng không phải là người hướng nội. Cô rất phóng khoáng và cực kỳ thích cười, do đó cũng có không ít bạn bè ở trường. Trước kia Trì Dữu lựa chọn tham gia kỳ thi mỹ thuật vì cô thích xem phim hoạt hình, vậy nên cô đã xem tất cả mọi người ở phòng vẽ tranh là bạn bè của mình.
Nhưng chỉ riêng Sầm Lý khiến Trì Dữu không biết nên kết bạn thế nào.
Cô chẳng thể nào làm bạn với một người khiến cô đỏ mặt, tim loạn nhịp và thở gấp mỗi khi gặp nhau.
Chiếc đèn kéo quân trong giấc mơ lại di chuyển đến ngôi trường trung học phổ thông. Đó là khoảng thời gian cô thích Sầm Lý nhất.
Mỗi lần đi vệ sinh, Trì Dữu đều cố tình chọn đường vòng để đi ngang qua lớp anh. Mỗi lúc lập kế hoạch để họ gặp thoáng qua trên hành lang trong trường, cô đều tỏ vẻ dè dặt nhưng trái tim lại đập dồn dập như trống trận. Cho dù Trì Dữu chưa từng thu hút sự chú ý của anh, niềm rung động chân thành đó vẫn đẹp đẽ tột cùng.
Tỉnh dậy sau giấc mơ, Trì Dữu bị đánh thức bởi đồng hồ báo thức. Cô nhìn chằm chằm lên trần nhà và cảm thấy trong lòng trống rỗng.
Ây da, thời học sinh thật là tuyệt vời làm sao!
Trì Dữu đứng dậy khỏi giường với vẻ chật vật, sau đó mở rèm cửa để mời gọi ánh nắng chiếu vào phòng ngủ.
Cô chỉ có thể hồi tưởng về thời mực tím trong những giấc mơ, còn thực tế thì cô phải đi làm rồi.
Trước khi rời khỏi nhà, cuối cùng Trì Thiến cũng hỏi cô: “Em có chắc là mình sẽ nghỉ việc để về nhà chăm sóc ba không? Không làm việc ở Đại Xưởng nữa hả? Cũng chẳng màng theo đuổi nam thần luôn á? Đến lúc thật sự từ chức thì em không được hối hận đâu đấy.”
Trì Dữu thở dài: “Em không có ý định theo đuổi cậu ấy đâu, đã được chưa nào? Em cũng chẳng muốn phát sinh mối quan hệ nào với cậu ấy cả. Chị thực sự nghĩ rằng bọn em đang đóng phim thần tượng hả? Em đây không chung tình đến vậy đâu.”
Đây là những lời nói thật lòng của Trì Dữu. Cô không nói trái lòng mình và cũng chẳng giận hờn gì cả.
Sầm Lý chỉ là một người mà cô thầm thích ở thời cấp ba mà thôi. Hay nói một cách văn hoa và thương cảm hơn, anh chính là ánh trăng sáng mà Trì Dữu muốn yêu nhưng không được.
Cô thực sự rất vui vẻ và bất ngờ vì có thể gặp lại Sầm Lý khi hai người làm việc cùng một công ty.
Nhưng chuyện này cũng chỉ vỏn vẹn là thế, không hơn.
Suy cho cùng, cuộc sống thành thị bận rộn đến vậy, ngày nào cũng đi làm đã đủ mệt mỏi rồi. Làm gì có ai nhàn rỗi đến mức hồi tưởng về những năm tháng thanh xuân, để rồi chơi trò đóng phim biến tình yêu thầm kín thành sự thật cơ chứ!
Đối với thể loại này, cô chỉ cần xem ti vi và đọc tiểu thuyết là được rồi.