Du Khê ôm mấy quyển sách trong l*иg ngực, cẩn thận đi dọc theo góc tường, sợ bị đám người cách đó không xa chú ý tới. Nhưng thật đáng tiếc, hôm nay cậu quá xui xẻo, vẫn bị bọn họ phát hiện ra.
“Cái đứa bên kia, đúng rồi, mày đó, lại đây.” Người nói câu này thấy cậu không có phản ứng gì, xuýt xoa một tiếng rồi đạp kẻ đang đứng bên cạnh: “Mày đi qua đó, bắt nó lại đây.”
Tên lưu manh đến gần cậu rất cao to, Du Khê cực kỳ biết điều, sợ gặp thêm rắc rối gì khác nên rất ngoan ngoãn giơ hai tay lên, chầm chậm đi qua.
Tên lưu manh cầm đầu kia thấy rõ khuôn mặt của Du Khê, “chậc” một tiếng: “Mất hứng quá, tao còn tưởng là con bé xinh xắn nào, hoá ra là đực rựa, xấu chết đi được.”
Du Khê nghe vậy cũng không phản bác gì, chỉ cụp mắt, im thin thít dựa vào tường, thầm nghĩ: dù sao cũng nhìn rồi, anh mất hứng thì có thể thả tôi đi được chưa? Nhưng cậu chỉ nghĩ chứ không dám nói ra.
“Ê, thằng nhóc, biết tao là ai không?”
Du Khê nhanh chóng ngẩng đầu nhìn hắn ta, suy xét một phen, lắc đầu, rồi nhìn thoáng qua sắc mặt của đối phương, lại gật gật đầu.
“...” Tên lưu manh nhả điếu thuốc trong miệng ra, ném xuống đất: “Sao đây? Vừa xấu quắc vừa bị câm à? Giỡn mặt tao hả?”
Thật ra thì Du Khê biết người này, vì hai ngày trước trên bảng xử phạt của trường có hình hắn ta. Hắn ta mới chuyển đến đây mà đã ngang ngược đòi xử lý trùm trường hiện tại, rồi không lâu sau đó lại đánh nhau với một đám người ngoài trường, thế là bị trường học phê bình công khai.
Nhưng hình như nhà hắn ta cũng thuộc dạng có quyền thế, nên vẫn được phép tiếp tục đi học như thường.
Du Khê không hẳn là quá xuất sắc, chỉ có thể coi là một học sinh bình thường với thành tích nửa vời, tất cả các môn đều không quá giỏi cũng không quá dốt. Cuộc sống của cậu và những người này vốn là hai đường thẳng song song không dính dáng gì nhau, ai ngờ hôm nay lại đυ.ng phải bọn họ.
Tên lưu manh tóc đen nhếch mép, nhìn chằm chằm Du Khê. Bề ngoài của cậu vốn cũng khá ưa nhìn, nhưng mặt mày lại hơi tối tăm, trông có vẻ rất tự ti và quê mùa.
Tên lưu manh chuyển trường này náo loạn như vậy, mục đích là gì? Là để tất cả mọi người phải nhớ kỹ danh tiếng của hắn ta chứ sao nữa?
Du Khê nhanh trí suy đoán, rồi kiên định gật đầu thêm lần nữa.
“Gật đầu nghĩa là sao? Giỡn mặt với tao hả?”
Du Khê hết cách, vô thức nhăn nhăn cái mũi, đè thấp giọng, cực khổ nói ra hai chữ: “Có biết.”