Cho Anh Một Cơ Hội

Chương 10: Phân biệt đối xử (1)

Từ Khánh Dung gửi trả lại tấm thẻ ngân hàng về cho Tống An Nam. Kéo vali rời khỏi biệt thự, cô bắt taxi quay trở về nhà.

Ngồi trong xe có chút ngột ngạt, vì thế chưa về đến nhà, Từ Khánh Dung đã bảo tài xế dừng lại.

Cô muốn đi bộ một lúc hóng gió cho khuây khỏa, dù sao hành lý mang theo cũng không quá nặng.

Gần nhà Từ Khánh Dung có một công viên nhỏ, mấy đứa trẻ trong phố thường ra đây chơi vào mỗi buổi chiều. Cô tìm một chỗ trong công viên ngồi xuống, ngắm nhìn những đứa trẻ tung tăng nô đùa, xung quanh còn có những cặp vợ chồng đang cười nói vui vẻ.

Khung cảnh này bình yên, hạnh phúc biết bao? Từ Khánh Dung bất giác mỉm cười. Trước kia cô cũng từng tưởng tượng ra cảnh mình và Tống Duật nắm lấy tay con của hai người, tung tăng dạo chơi trên phố.

Bây giờ nghĩ lại, chỉ có thể bật cười chua xót…

Gió trời nổi lên, không khí của buổi chiều tà se lạnh. Mây bất ngờ kéo đến, những người kia đưa con của họ về dần, có lẽ sắp có một cơn mưa kéo đến.

Từ Khánh Dung vẫn ngồi đó, thẫn thờ một lúc lâu, cho đến khi cảm giác lành lạnh của hạt mưa chạm vào da thịt, cô mới giật mình đứng dậy.

Nhìn quanh mới thấy một chỗ trú ở đằng xa, Từ Khánh Dung kéo theo vali không thể di chuyển nhanh được. Đến khi đứng được vào trong mái hiên hàng quán bên đường, bộ đồ trên người đã ướt đi một ít.

Mưa lất phất một cơn, hồi lâu cũng tạnh. Từ Khánh Dung đi bộ trở về nhà, nước mưa đọng trên những tán lá cây bên đường vô tình làm mái tóc cô bết lại.

“Khánh Dung, đã về rồi đó sao? Mau đưa vali cho ba đi.”

Từ Thái Sâm chạy ra cổng đón cô, còn chủ động kéo vali vào trong nhà. Thấy người Từ Khánh Dung ướt liền biết cô dính mưa, ân cần lấy khăn để cô lau mặt.

“Mẹ con đã nấu cơm xong cả rồi. Khánh Dung, con về phòng thay một bộ đồ khác cho thoải mái rồi chúng ta dùng bữa tối.”

“Vâng ạ.”

Từ Khánh Dung trở về phòng cũ của mình, nhưng đến khi mở cửa đi vào thì thấy trong phòng ngổn ngang đồ đạc, trông không khác gì là một cái kho chứa đồ là mấy.

Từ Thái Sâm cầm vali đứng ở đằng sau, chép miệng bất mãn.

“Đã dặn mẹ con dọn dẹp rồi, vậy mà bà ấy… Thật là…”

“Không sao ạ. Căn phòng cũng không quá bừa bộn, con đi thay đồ trước, một lát nữa ăn tối xong dọn dẹp lại một chút là được.”

Từ Khánh Dung kéo vali vào trong, đóng cửa thay một bộ quần áo khác. Hiện tại đã hơn tám giờ tối, sợ mọi người chờ lâu nên cô vội đi xuống nhà bếp dọn bát đũa để chuẩn bị cho bữa tối.

Đi đến cửa bếp, Từ Khánh Dung nghe loáng thoáng tiếng nói chuyện từ bên trong:

“Nó mang theo nhiều đồ như vậy, định về đây ở luôn sao?”

“Con bé đang đau lòng. Hiện tại về đây ở bên cạnh để chúng ta chăm sóc, chẳng phải là rất tốt sao?” Từ Thái Sâm vừa lấy bát ra bàn ăn, vừa đáp lại lời vợ.

Chiều nay ông đã bảo Đàm Lê Giai dọn dẹp lại phòng cho Từ Khánh Dung, nhưng bà lại bỏ ngoài tai không làm. Từ Thái Sâm có việc ra ngoài, đến chập tối mới về nên không để ý.

Đàm Lê Giai chống chế, đáp lại:

“Ai mà biết nó về đây ở chứ? Tôi tưởng chỉ ở lại ăn tối thì dọn dẹp phòng làm gì?”

Tận tai nghe thấy những lời này, người mạnh mẽ đến đâu cũng cảm thấy chua chát. Gia đình chính là chỗ dựa của mỗi người vào lúc khốn cùng nhất, nhưng với Từ Khánh Dung lại không được như vậy.

“Ba, mẹ… chúng ta ăn cơm thôi.”

Cô cố tình tạo tiếng động khi đi vào, bọn họ cũng vì thế mà không nói thêm lời nào nữa.

Từ Khánh An cũng đi xuống lấy thức ăn bưng ra bàn. Từ Khánh Dung múc canh vào tô lớn, lúc cầm đưa cho chị gái của mình, vô tình run tay làm đổ ra đất.

Choang…

“Á, Khánh Dung, em làm cái gì thế?”

Từ Khánh An hét lên thất thanh, một tay ôm lấy cổ tay của mình. Đàm Lê Giai vội chạy đến chỗ hai người, lo lắng mà lấy khăn lạnh chườm lên cổ tay của Từ Khánh An, vừa thổi vừa xoa.

“Từ Khánh Dung con làm cái gì vậy?”

“Mất con rồi thì muốn giận cá chém thớt, về đây ăn hϊếp chị gái mình sao?”