Trương Duyệt Vũ không chú ý lắm đến tình huống của hai đứa trẻ Lam và Lạc, hiện tại hắn mới vừa phát hiện ra thú nhân tên Tần này trông cũng rất khá.
Ngay cái lúc Trương Duyệt Vũ muốn đá cho tên đó mấy cái thì hắn được chứng kiến sức mạnh của thú nhân khi gã dùng tay không xé hẳn một mảng thịt to của con Ngưu Long Ăn Thịt. Tuy rằng hình thể của gã chỉ tầm tầm như Lam nhưng sức lực có vẻ lớn hơn rất nhiều.
Thì ra chênh lệch tuổi tác ở thú nhân lại đem đến khác biệt lớn như vậy.
Bất chấp việc Tần có thương tích cũ, Trương Duyệt Vũ vẫn đề xuất một trận đấu giữa cả hai và để cân bằng hơn, hắn sẽ tự hạn chế một tay của mình.
Âm thanh từ trận đánh nhanh chóng thu hút sự chú ý của các thú nhân khác, bao gồm cả Lam và Lạc. Hai thú nhân nhỏ tuổi này bỏ ngang việc chia thịt để tiến sang xem thử. Đập vào mắt Lam là hình ảnh Trương Duyệt Vũ đang ngồi trên lưng con sư tử vóc dáng cao lớn, đó không phải ai xa lạ mà chính là hình thú của Tần.
“Tên ngoại tộc đó… đúng là mạnh thật.” Lạc lẩm nhẩm, ánh mắt nhìn Trương Duyệt Vũ càng thêm ngưỡng mộ.
Lam gật gù nhưng không đáp lời. Từ lúc đi tới bên này, cậu chưa từng rời mắt khỏi thần linh của mình.
Cậu biết Trương Duyệt Vũ rất mạnh, chỉ bị người ta đá cho một cái là cậu đã có thể ước tính được sức lực của hắn rồi. Thế mà bây giờ đây, khi cậu được chứng kiến phần thực lực Trương Duyệt Vũ chưa bao giờ phô bày ra thì lại chợt thấy có chút không tin tưởng nổi.
Thần linh… đều là kẻ mạnh như vậy ư? Vậy làm sao mà lại có thể rơi xuống mặt đất, ở quanh những kẻ thấp hèn như cậu được chứ?
Truyền thuyết gì đó hình như cũng không đáng tin lắm có phải không?
Trương Duyệt Vũ đã nhìn thấy Lam tới, hắn vẫy vẫy tay đồng thời lớn tiếng gọi cậu: “Lam, sang đây.”
Giống như một mệnh lệnh, Trương Duyệt Vũ tự tiện xem Lam như cấp dưới của mình mà ra lệnh như mọi khi. Mà thú nhân trẻ tuổi đó cũng vô cùng nghe lời, vừa được hắn gọi đã ngay lập tức đi tới.
Nhảy xuống khỏi người sư tử Tần, Trương Duyệt Vũ lại lần nữa vươn tay vò đầu con thú to lớn đang gầm gừ khó chịu vì thua cuộc. Gã không cho rằng mình nhanh chóng khuất phục trước kẻ ngoại tộc này, so về hình thể hay cả sức lực gã không thể nào thua kém hắn được thế nhưng kết quả lại khác hẳn, gã đã thua một tên thậm chí còn không dùng đến hình thú.
Trương Duyệt Vũ không mấy chú tâm đến vẻ khó chịu của Tần, hắn gọi Lam đến để nói đôi chuyện cũng không mấy quan trọng lắm.
“Vừa nãy tôi có thử đánh nhau với tên này, khi biến thành dã thú thì cũng to ngang ngửa cậu đấy. Tuy chênh lệch về hình thể khá nhiều nhưng gã chỉ đánh đấm theo bản năng, cho nên tôi dễ dàng đánh gục được gã.” Trương Duyệt Vũ chậm rãi giải thích cho Lam nghe, lần đầu tiên hắn thể hiện sự kiên nhẫn của mình với cậu chàng. “Thế nên tôi nghĩ rằng nếu cậu muốn mạnh hơn thì phải liệu đường luyện tập đàng hoàng, tốt nhất là làm theo lời của tôi đi.”
Lam nghe không hiểu lắm, cậu chỉ biết trọng tâm là muốn mạnh thì phải nghe lời Vũ, thế nên cậu không do dự gì mà gật đầu ngay tắp lự. Cậu nói: “Được, ta nghe anh hết.”
Trả lời thần linh xong, Lam quay sang quát đám người bọn Tần: “Các người nghỉ ngơi thêm một chút rồi cùng ta về bộ lạc, ta muốn đổi chút muối nên là nhờ các người…”
“Thế Vũ có đi theo không?” Lạc nhanh nhảu chen mồm vào.
Đáp lại cậu ta là một cú đá từ Lam, cậu trừng mắt nhìn Lạc rồi nói: “Anh ta cũng không ở lại đó đâu, đừng có mơ mộng nữa.”
Hàm ngồi ngay đấy đột nhiên phì cười, y tập tễnh bước tới kéo Lạc đứng dậy. Giống như một người anh lớn, y xoa đầu chàng thú nhân trẻ tuổi: “Nhìn vậy thôi chứ Lam chẳng có ý xấu đâu, chỉ là hơi bám người một chút, còn khá dễ ganh tỵ nữa.”
Ngay sau đó là vô số cái gật đầu đồng tình của các thú nhân khác, kể cả Tần cũng rất đồng tình với lời của Hàm. Chỉ qua một thời gian ngắn ở cùng nhau thôi là họ đã nhìn thấu Lam rồi, cậu cực kì quấn người, dù chỉ quấn mỗi Trương Duyệt Vũ. Họ không có ý kiến gì về việc này bởi trong mắt họ đây chẳng khác nào con cái quấn quýt với cha mẹ, hơn nữa đối với một kẻ mạnh như Trương Duyệt Vũ thì ai mà chẳng muốn ở gần hắn hơn chứ?
Trương Duyệt Vũ xem đám người nguyên thủy đùa giỡn suốt từ nãy giờ không thấy chán. Việc này giống hệt như đám đàn em của hắn ở mạt thế, trêu chọc nhau mấy câu tìm vui cũng không có gì là quá đáng cả. Thế nhưng sư hổ Lam thì rất bực mình đấy.
Lúc đầu mấy kẻ này còn e sợ cậu lắm kia mà, sao lúc này lại làm ra vẻ thân thiết như thế… Cứ như họ thân thiết lắm vậy.
“Không cần nghỉ ngơi gì nữa, mấy người lo mà thu dọn đi rồi theo ta ra khỏi rừng.” Lam cau có, cậu rất muốn đuổi mấy kẻ này đi, càng sớm càng tốt. “Nhất là mày đấy, mày cút đi. Hàm nữa, anh đi cùng mấy kẻ này luôn đi.”
Hàm chỉ cười mà không nói, lúc nãy Vũ đã dặn y ở lại hang đá rồi cho nên mấy lời này của Lam chỉ nghe cho vui tai thế thôi. Phải biết là so với Lam thì lời của Trương Duyệt Vũ có giá trị hơn nhiều.
Cuối cùng đám thú nhân cùng Trương Duyệt Vũ cũng cùng nhau ra khỏi khu rừng. Dưới sự hướng dẫn của Lam, đường đi không mấy khó khăn tuy nhiên đoàn người lại đυ.ng độ vài sinh vật kỳ dị.
Trừ Trương Duyệt Vũ ra chẳng ai hào hứng trước tình hình này cả, đối với họ mà nói thì chúng chẳng phải đồ ăn cũng chẳng phải thứ mới mẻ gì mà chính là thần chết đến lấy mạng. Đương nhiên là thú nhân không có khái niệm thần chết, chỉ là hắn tự ví von như thế.
“Lùi lại đi, các người đều bị thương thì đừng cậy mạnh.” Trương Duyệt Vũ đẩy Tần lui về sau đồng thời túm lấy Lam hùng hổ lao ra.
Trước mắt cả hai là một loài thú kỳ lạ, có hơi giống chuột nhưng lại to lớn quá sức tưởng tượng, hai chi trước lại thêm bộ vuốt sắc bén khiến ai nhìn cũng phải e ngại. Trừ hai kẻ đang hăng máu là Trương Duyệt Vũ cùng Lam.
[Mục tiêu cao xấp xỉ 8m, thể trạng ước chừng 300kg. Chưa rõ phân loài.] Giọng nói máy móc của Nhân Tạo lại truyền vào tai Trương Duyệt Vũ cung cấp thêm thông tin cho hắn.
“Chú em cẩn thận móng vuốt của nó, tôi sẽ lo phần còn lại.” Trương Duyệt Vũ cẩn thận dặn dò Lam trước khi cả hai bắt đầu trận chiến.
Lam đã chuyển sang dạng thú, cậu gầm gừ trong cổ họng: “Anh đừng như thế, ta có thể giúp anh mà.”
Trương Duyệt Vũ không đáp, hắn chỉ cười khe khẽ rồi vò đầu Lam như mọi khi. Tên đàn em này tính ra cũng không quá tệ đâu.