Lam nghe thế nhưng chẳng mấy vui vẻ, cậu hừ một tiếng: “Đúng là một đám người ngu ngốc, không biết nhân lúc này mà phản công hoặc di dời đi nơi khác ở đó mà nghỉ ngơi dưỡng sức. Cứ như thế thì chẳng bao lâu nữa cũng bị bọn khốn kia diệt sạch mà thôi.”
Trương Duyệt Vũ gật gù tỏ ý đồng tình. Xem như hắn cũng có chút hiểu biết với tình hình hiện tại ở bộ lạc, dù số lượng có đông đi nữa thì sau khi mất từng đó người cũng sẽ suy yếu ngay thôi. Chưa kể đến số người bị thương nặng chưa chắc đã sống được, mà họ chắc chắn sẽ có tâm lý hệt như Hàm.
Cho nên lời Lam nói sẽ không chỉ là dự đoán mà gần như là khẳng định, bộ lạc kia sẽ diệt vong.
Thế nhưng Hàm lại không nghĩ giống hai người kia, y phản bác lại: “Không thể nào, chúng ta chỉ do bị tập kích bất ngờ nên mới tổn thất nhiều như thế. Nếu như— nếu như có chuẩn bị kỹ càng thì sẽ…”
“Kẻ địch sẽ chờ các người chuẩn bị à?” Trương Duyệt Vũ chen ngang vào, hắn bắt đầu phân tích cho Hàm nghe: “Đầu tiên nhé, các người biết rõ sự tồn tại của chúng đúng không? Thế thì vì sao không hề có chút đề phòng nào, thậm chí việc đơn giản như canh gác hay thăm dò tin tức cũng không thèm làm thì làm sao có thể mạnh miệng rằng mình có thể thắng chúng?”
Hàm không trả lời được, những thứ Trương Duyệt Vũ nói nghe qua thì tưởng chừng đơn giản nhưng y chưa từng thấy chúng cần thiết, người trong bộ lạc cũng sẽ không làm những chuyện như vậy bao giờ. Bọn họ chẳng phải đều nên đi săn thú để nuôi sống bộ lạc hay sao, thời giờ ở đâu mà…
Trái với Hàm, Lam lại như bắt được vàng, ánh mắt nhìn “thần linh” của mình càng thêm sáng rực. Truyền thuyết đều nói rằng thần linh sẽ truyền cho thú nhân tri thức để trở nên mạnh mẽ, lúc này những lời Trương Duyệt Vũ nói ra đối với cậu chính là tri thức, là lời dẫn đường.
Trương Duyệt Vũ không để cho ai ngắt ngang lời hắn, cứ thế nói tiếp: “Theo như anh nói, bọn chúng tấn công cũng chỉ là dùng vũ lực thôi đúng không? Thế thì các anh rõ ràng có thể ứng phó được, không cần quá nhiều công sức nếu như các anh có một chỉ huy giỏi. Đôi khi trên chiến trường, cục diện sẽ thay đổi chỉ bởi một hành động nhỏ mà thôi. Riêng vấn đề của bộ lạc các anh chính là quá tự kiêu, chỉ dựa vào đông người mà cho rằng mình sẽ có thể chiến thắng mọi kẻ địch. Thêm nữa, chỉ huy bất tài.”
“Nói hay nhỉ? Anh có quyền gì mà phán xét bộ lạc của chúng tôi?”
Hàm không thể phản bác được bất cứ lời nào của Trương Duyệt Vũ, vì hắn nói quá đúng. Bộ lạc của y tuy không phải là lớn mạnh nhất ở An Thế nhưng về số lượng thì thuộc dạng đông đúc, số lượng chiến sĩ có sức chiến đấu cao cũng nhiều thế nên trước nay không ai nghĩ đến trường hợp sẽ bị kẻ khác tấn công như thế này.
Y không chấp nhận một kẻ ngoại tộc nói về bộ lạc của mình như thế, dù y không hài lòng với thủ lĩnh nhưng để một kẻ khác phán xét những chiến hữu của mình cũng sẽ đồng thời xúc phạm đến y.
“Hàm, cẩn thận cái miệng của anh.” Không đợi Trương Duyệt Vũ tỏ thái độ, Lam đã nhanh chóng lên tiếng: “Nên nhớ ai là người đã cứu anh, Vũ cần phải được tôn trọng.”
Trương Duyệt Vũ thật sự rất ấn tượng với cái kiểu thay đổi biểu cảm nhanh đến chóng mặt này của Lam. Chỉ giây trước thôi còn hết sức chăm chú lắng nghe lời hắn, ánh mắt chẳng khác nào một đứa trẻ chăm chú nghe giảng bài thế mà chỉ ngay sau đó, đôi mắt màu xám tro đó lại hằn lên một tia đe dọa vô cùng rõ ràng đối với Hàm.
Hắn thò tay sang vò đầu Lam, tiện tay mà thó luôn miếng thịt nướng của cậu: “Chỉ là một người ngoài mà còn nhìn ra được vấn đề, anh nói xem người trong bộ lạc của anh có biết suy nghĩ hay không vậy?”
Trương Duyệt Vũ nói dứt câu thì bắt đầu ăn, mà trong hang đá bây giờ cũng chỉ còn mỗi âm thanh nhai thịt của hắn bởi cả Lam lẫn Hàm đều đang bận đuổi theo suy nghĩ của riêng mỗi người.
Lời Trương Duyệt Vũ nói không sai, bộ lạc đã quá lụi tàn đến nỗi chỉ một cuộc tấn công như thế cũng làm tổn thất những hai mươi chiến sĩ. Đối với Hàm mà nói, y vừa hoài nghi bản thân mình bị người ngoài mê hoặc lại vừa có chút nghi ngờ với thủ lĩnh. Phải chăng ông ta thật sự không đủ tài trí dẫn dắt mọi người mà còn khiến họ thương vong vô nghĩa?
Còn Lam thì sao? Cậu chỉ có chút ấm ức với miếng thịt vừa bị cướp mất, còn chuyện ở bộ lạc đã chẳng can hệ gì đến cậu. Có chăng, khi nào cậu cướp lại nó thì khi đó hẵng nhờ “thần linh” giúp đỡ một tay thôi.
Trương Duyệt Vũ ăn xong cũng không hề im lặng, hắn nói: “Chớ bàn đến việc gì xa xôi, ngay cả một đứa trẻ mà bộ lạc của anh cũng không nuôi nổi thì việc người bị thương như anh sẽ bị vứt bỏ là điều sớm muộn mà thôi.”
Hàm lại nhíu mày, đứa trẻ nào—
Lúc y nhìn sang Lam liền hiểu lời Trương Duyệt Vũ nói có nghĩa gì. Tuổi của Lam không tính là nhỏ nhưng đối với cậu ta thì việc tự mình lăn lộn nơi rừng sâu này lại quá khắc nghiệt…
“Không phải họ không nuôi nổi, do ta là kẻ bị nguyền rủa cho nên…” Tuy nụ cười trên môi Lam chưa từng phai nhạt nhưng ánh mắt của cậu lại nói lên hết tất cả, trừ cô đơn còn có một chút căm hận. “Có lẽ giờ này họ vẫn còn bảo rằng bởi vì ta nên bộ lạc mới ngày càng tàn lụi không chừng. Ta nói có đúng không Hàm?”
Hàm không đáp nhưng ánh mắt của y lại ngầm khẳng định điều đó. Hóa ra người ở bộ lạc vẫn còn rỉ tai nhau về sự tồn tại của Lam, về thú nhân bị nguyền rủa mang đến điềm xui cho bộ lạc.
“Thì ra năng lực yếu kém lại có thể dễ dàng đổ cho một đứa trẻ mà các người đã vứt bỏ đi mười mấy năm.” Trương Duyệt Vũ cười khẩy: “Không chỉ tệ hại mà còn rất biết cách chối bỏ trách nhiệm đấy. Bộ lạc như thế, cậu vẫn muốn sao Lam?”
Lần đầu tiên Trương Duyệt Vũ gọi tên mình khiến Lam có hơi bất ngờ một chút, nhưng ngay sau đó cậu phải nhanh chóng đưa quyết định cho câu hỏi kia. Lời này có nghĩa là chỉ cần cậu muốn thì Vũ sẽ giúp ư? Hay hắn sẽ đoạt về cho cậu?
Dĩ nhiên là Lam muốn tự tay giành lại đồ của mình, cậu phải tự tay trả mối thù năm đó, khiến cho kẻ đã hại chết cha cậu phải trả giá.
Vì thế cậu gật đầu đầy quyết tâm: “Ta muốn, ta muốn giành lại thứ thuộc về cha ta. Dù cho nó có mục nát thì ta vẫn cần nó, chính ta tay sẽ xây dựng lại nó. Vũ, anh sẽ giúp ta chứ?”
Trương Duyệt Vũ không đáp ngay, hắn hơi híp mắt lại nhìn thức ăn trong tay Lam: “Phải xem xem thành ý của cậu thế nào đã.”
Dù nghe hết toàn bộ những gì hai người đó nói nhưng Hàm không cách nào hiểu được ý định của họ. Còn thêm cả cái thái độ của Lam đối với kẻ ngoại tộc này càng khiến Hàm thêm tò mò. Hai người này trông không giống đã quen biết nhau từ lâu, nhưng vì sao giữa họ có một sự ăn ý khá kỳ lạ?
Thật giống như— cha con?
Không không, Hàm nghĩ mình hẳn là điên rồi rồi mới nảy ra được cái ý nghĩ này. Càng không nói tới cha của Lam đã mất nhiều năm rồi còn chênh lệch tuổi tác giữa hai người này cũng không lớn.
“Vũ đúng không? Anh bao nhiêu tuổi rồi?” Hàm đột nhiên lên tiếng hỏi, “Ý ta là anh trải qua bao nhiêu mùa tuyết rơi rồi?”
Trương Duyệt Vũ hơi nghiêng đầu nhìn y, hóa ra người ở đây đã có khái niệm tính tuổi rồi cơ đấy. “Hai mươi tám, còn hai người?”
Hai thú nhân nhận được câu trả lời từ Trương Duyệt Vũ mà không khỏi bất ngờ. Người kia nhìn qua trông chỉ lớn hơn họ một chút thôi thế nhưng không ngờ tuổi tác lại lớn như thế.
“Ta mười bảy, đã trưởng thành được hai mùa tuyết rơi.” Lam đáp.
“Ta hai mươi.” Hàm nói.
Lúc này đến lượt Trương Duyệt Vũ bất ngờ, hắn đâu có ngờ hai con thú này đều nhỏ hơn mình nhiều tuổi như vậy, tên nhóc Lam còn kém cả chục tuổi!! Thảo nào đầu óc đều rất đơn giản, có phải người nguyên thủy đều ngây thơ như thế hay không?