Lượt cuối cùng là cả Lam cùng Trương Duyệt Vũ mang thịt lẫn trứng trở về. Lúc đầu Lam kéo hắn chạy như bay nên Trương Duyệt Vũ không ý thức được mình đã đi cách xa hang đá bao nhiêu, cho đến khi hắn phải ì ạch vác theo hai cái trứng chim khủng bố to đến khủng bố này.
“Nếu không mang nổi thì đưa cho ta đi.” Lam chủ động lên tiếng đề nghị giúp đỡ bởi cậu thấy cái dáng vẻ uể oải kia của Trương Duyệt Vũ chẳng giúp ích được gì trừ việc khiến tốc độ của cả hai thêm chậm lại.
Dưới tình huống được người chủ động giúp đỡ thế này, Trương Duyệt Vũ không từ chối làm gì, hắn đưa luôn trứng cho Lam xách. Và như thế thiếu niên Lam vai khiên tảng thịt to, hai tay ôm trứng bước đi nhàn nhã như thể chẳng mang theo thứ gì. Còn bên cạnh thiếu niên là kẻ thực sự nhàn rỗi, hắn chẳng làm gì ngoài việc ngó nghiêng xung quanh.
“Cậu về rồi.” Từ trong hang đá bước ra, không ai khác chính là Hàm, tuy bước chân chậm chạp nhưng xem chừng vẫn ổn hơn cái lúc y kéo theo cái chân gãy lê lết. “Anh… không mang theo thứ gì sao?”
Hàm nhìn Trương Duyệt Vũ hai tay trống không thì hơi cau mày, dù rằng hắn cứu y một mạng nhưng cũng không làm cái nhìn của y về hắn tốt hơn chút nào. Người này gần như chẳng làm gì ngoài việc ra lệnh cho Lam cả…
Trương Duyệt Vũ lạnh nhạt đáp: “Nó muốn thì để cho nó mang. Còn anh nữa, đi lại ít thôi, cẩn thận cái chân của anh mọc lệch đấy.”
Hù dọa đôi câu Trương Duyệt Vũ đi nhanh vào trong hang đá tìm cho mình một góc để nằm, không quên tiện tay lấy thêm vài tấm da thú dày cộm của Lam để làm đệm ngủ. Cả buổi chưa có gì vào bụng lại phải chạy tới chạy lui khiến hắn không còn chút sức lực nào nữa rồi.
Lam và Hàm cứ như vậy tròn mắt nhìn một đống da thú bị người mang đi cuộn thành một cái ổ nhỏ, trông hơi đáng thương nhưng cả hai đều chẳng sao thương cho nổi cái tính trịnh thượng kia của hắn. Nói đúng hơn họ còn chưa hiểu trịnh thượng là gì, thế nhưng họ không ưa tính cách của Trương Duyệt Vũ thật.
“Con mồi là cậu săn được sao?” Hàm nhỏ giọng hỏi.
Lam gật đầu, vừa xé thịt xuống nướng vừa nói: “Cũng nhờ anh ấy giúp nữa.” Cậu chỉ vào vết lõm trên đầu chim khủng bố rồi giải thích: “Ở đây, chỉ dùng một vũ khí kỳ lạ đâm vào liền gϊếŧ chết nó ngay lập tức.”
Hàm lần nữa nhíu mày, y không quá tin tưởng vào lời nói của Lam bởi so với y thì Lam chỉ là một đứa trẻ không hơn không kém, bị người ta lừa cũng rất dễ. Hơn nữa y sống cùng người ở bộ lạc đã trả qua không ít chuyện kỳ lạ nên xem như cũng có chút kinh nghiệm, còn Lam chỉ quanh đi quẩn lại một mình ở khu rừng này…
Phải rồi, y suýt thì quên mất Lam là kẻ bị nguyền rủa.
Hàm có thể quên, chứ Lam có bao giờ quên đi điều đó chứ. Cậu nướng xong một miếng thịt thì đưa sang cho Hàm còn mình thì lại xé thêm một miếng thịt khác để nướng. “Sao anh lại đến đây thế? Còn cái chân kia là thế nào?” Cậu hỏi.
“Hôm trước có kẻ địch tấn công, bọn ta vất vả lắm mới đuổi được chúng đi.” Hàm vừa ăn vừa đáp lời: “Chân ta là bị thương trong lúc đánh nhau với thủ lĩnh bên đó.”
“Vậy nên anh mới rời khỏi bộ lạc?” Hơi liếc nhìn xuống cái chân đã được nẹp lại bằng nhánh cây của y, Lam không khỏi thấy tiếc cho Hàm.
Hàm ăn xong miếng thịt nướng kia thì mới trả lời: “Đúng thế, thân là kẻ vô dụng thì ta còn mặt mũi nào ở lại đó lãng phí thức ăn của bộ lạc cơ chứ. Chi bằng cứ vào rừng tự sinh tự diệt như cậu.”
“Hóa ra vì sắp chết nên anh mới không sợ kẻ bị nguyền rủa như ta.” Xem như đã sáng tỏ, Lam cũng thôi nghi kỵ người này nữa. “Trước đây anh cho ta thức ăn, khi đó ta rất biết ơn anh nhưng bộ lạc đó… ta không thể không đoạt về.”
Nghe đến đây Hàm không khỏi thở dài, y biết tên thú nhân trẻ tuổi này luôn ôm trong mình khát vọng giành lại bộ lạc. Thân là kẻ bị nguyền rủa thì cậu ta lấy đâu ra tự tin như thế kia chứ, hơn nữa ai sẽ nghe lệnh một kẻ như cậu ta?
Tuy cuộc trò chuyện của hai người không quá lớn tiếng thế nhưng lại đánh động đến giấc ngủ bình yên của Trương Duyệt Vũ. Hắn không ngủ được, một phần vì ồn, một phần vì đói. Bên tai hắn nào là âm thanh của hai thú nhân rồi thêm cả mớ báo cáo của Nhân Tạo, ồn ào quá mức chịu đựng rồi…
[Thân thể không có vết thương nguy hiểm, nhưng lại suy dinh dưỡng cực độ. Ngài làm sao đó hả chủ nhân? Hệ thống chỉ bị ngắt kết nối hai ngày thôi mà đã tàn tạ đến độ này sao? Quả đúng là không có Nhân Tạo thì ngài thật sự rất vô dụng mà.]
Tiếng cười vô cùng máy móc của Nhân Tạo lại khiến Trương Duyệt Vũ thấy rợn người hơn trước đây rất nhiều. Bản thân những con chip được lập trình để phục vụ sinh hoạt cùng tăng khả năng sinh tồn cho nhân loại thế nhưng bởi quá thông minh nên nó ồn ào y hệt một con người thật.
“Im miệng, bố mày đang buồn ngủ lắm đây.” Trương Duyệt Vũ càu nhàu. Hắn trở mình ngồi dậy, vì không thể ngủ được cho nên bắt đầu bực dọc hơn hẳn mọi khi. Ném da thú sang một bên, hắn đi tới chỗ Hàm và Lam đang nướng thịt, nói cho cùng thì hắn cũng chưa ăn gì cả.
Tiếng động bên chỗ Trương Duyệt Vũ rất khẽ nhưng do thú nhân có giác quan nhạy bén hơn người thường nên cả hai người Lam và Hàm đều đã nhận ra, ấy vậy mà chỉ có mỗi Hàm trở nên cảnh giác. Còn Lam thế mà chẳng hề đề phòng Trương Duyệt Vũ chút nào, cậu đưa luôn miếng thịt vừa nướng xong cho hắn.
“Anh chưa ăn gì mà đúng không, ta nướng cho anh đấy.” Lam nói xong thì mới thò tay xé một miếng thịt khác xuống, lúc này mới là làm đồ ăn cho chính cậu.
Đương nhiên Trương Duyệt Vũ không cảm kích gì chỉ với một miếng thịt, hắn vẫn còn nhớ Lam đã từng tranh cướp đồ ăn với hắn đấy nhé. Tuy vậy hắn vẫn nhận lấy rồi ăn hết sức thản nhiên.
Lúc này Lam mới thừa dịp hỏi dò mấy câu: “Anh… ta còn chưa biết tên anh, ta đã nói ra tên mình rồi chẳng phải anh cũng nên nói hay sao?” Hay bởi do tên của thần linh là điều cấm kỵ nên anh không thể nói ra? Dĩ nhiên lời này Lam chỉ dám để trong lòng mà thôi.
“Trương Duyệt Vũ, số hiệu 001.” Hắn đáp, đồng thời nuốt mẩu thịt cuối cùng trên tay mình xuống rồi nhìn sang miếng thịt trong tay Lam.
“Tên của anh thật kỳ lạ…” Hàm chép miệng, tuy y đã gặp qua không ít kẻ ngoại tộc nhưng đây là lần đầu tiên y nghe một cái tên dài dòng như thế này.
Trái với Hàm, Lam chỉ gật gù tỏ vẻ mình đã hiểu: “Vũ, ta sẽ gọi anh như thế.”
Trương Duyệt Vũ không mấy hài lòng với cái kiểu gọi cụt lủn đầy thân thiết của Lam nhưng có vẻ đây là truyền thống của đám người hoang dã này rồi nên hắn cũng không ý kiến gì thêm. Đưa mắt nhìn sang Hàm, bấy giờ hắn mới nhớ ra cả hai người ngồi cạnh mình đều không phải người thường, rốt cuộc thế giới này vẫn quá xa lạ với hắn rồi.
“Bộ lạc, các người gọi như thế có đúng không? Nghe bảo bị kẻ địch tấn công, là thế nào vậy?” Vì đã nghe được cuộc nói chuyện của hai người họ nên Trương Duyệt Vũ cũng có hơi tò mò đôi chút.
“Đó là bộ lạc đến từ rừng rậm Tĩnh Lâm, chúng lấy cướp bóc làm niềm vui cho nên gần như không ở cố định một nơi mà chờ khi sắp hết thức ăn liền đến đánh chiếm một bộ lạc. Chúng không quá đông nhưng rất tàn nhẫn, đánh đến đâu là gϊếŧ sạch hết các chiến sĩ trước rồi mới từ từ tra tấn gϊếŧ hại những kẻ yếu hơn. Lần này bộ lạc chúng ta bị nhắm tới, đã có hơn hai mươi chiến sĩ chết trong cuộc tấn công vừa qua.” Hàm chậm rãi giải thích, “Tạm thời chúng sẽ không đến nữa nhưng đối với những kẻ tàn phế như ta thì rời đi là lựa chọn tốt nhất. Nhờ thế mà ta mới biết kẻ bị nguyền rủa không khác gì thú nhân bình thường cả.”