Chương 39
Tắm xong cô lau khô hai con vịt bỏ lại vào ngăn tủ. Sau đó chuẩn bị ra ban công hóng gió. Dì Phương thật tốt, biết bạn gái hắn đến chơi nên đã dọn phòng sạch sẽ, thay ra giường trắng tinh, ngay cả bức rèm cũng giặt qua một lần, khiến cho căn phòng nhìn qua thật khoan khoái, thoải mái.Nam Nam cầm quần áo dơ đã giặt xong ra ban công đem đi phơi, gió mát thổi nhẹ, còn mang theo chút hương vị của biển. D thị là thành phố vùng duyên hải, khí hậu hợp lòng người, cuộc sống ở đây thực thích ý. Phơi xong cô vẫn đứng đó, nhìn về phía xa xa, hướng đó chắc có biển. Lúc này, cô đang dùng máy sấy khô tóc, tóc theo gió bay bay, chiếc váy ngủ tay phồng trên người màu xanh nhạt thực đáng yêu, làm cho Mặc Vân đứng ở ban công kế bên nhìn ngây ngẩn cả người.
Tuy hình tượng lúc này kém lần đầu tiên nhìn thấy cô rất nhiều, cho dù ra sao thì trông cô vẫn đẹp. Váy liền áo chưa từng có tất, lộ ra đôi chân trắng nõn như củ sen, nàng hai vòng ra sau, chuyên tâm ngóng nhìn về phía trước.
Mặc Vân đã sớm tắm xong, ở dưới lầu nói chuyện với mẹ hắn và dì Phương, hai người ấy đang bàn về bạn gái hắn, làm cho hắn rất tự hào. Sau lại nghe phòng tắm cô phát ra âm thanh, vừa lên đã thấy bộ dáng đáng yêu này.
Hắn lặng lẽ đến gần, sau đó ở sau lưng ôm lấy cổ cô.
“A!” Nam Nam hoảng sợ, lại ngửi thấy hương vị mới tắm xong của cái người có l*иg ngực rắn chắc kề sát sau lưng. Hắn cao hơn cô nhiều lắm, ôm thực thuận tay. Mặc Vân cúi đầu dùng sức ngửi một chút, nói:
“Nam Nam, chị thật thơm.”
“Em cũng vậy thôi.” Cô cười: “Đều là xà phòng nhà em, ha ha.”
“Chị thơm thật mà.” Hắn nói xong liền kề sát vào xương quai xanh của cô, cô cảm thấy ngưa ngứa, bỗng nhiên có chút ẩm ướt, hắn thế nhưng liếʍ nơi đó.
Ô, nít ranh này rất tà ác, tuy cổ áo không trễ nhưng ai biết hắn muốn nhìn cái gì! Nghĩ thế thôi nhưng cô không từ chối hành động của hắn. Bỗng nhiên cô quỷ dị cười rộ lên:
“A đúng rồi, chị vừa phát hiện một chuyện thú vị nha.”
Mặc Vân thực là tà ác muốn nhìn trộm cái gì đó, hai tay hắn từ eo di chuyển lên trên, nghĩ muốn chạm vào bộ ngực non mềm kia nhưng ngại ngùng không dám. Được rồi, kỳ thật hắn đâu ngây thơ, hắn yêu cô lắm, yêu đến đòi mạng cho nên mới nảy sinh những ý nghĩa không trong xáng. Nhưng đã là một thằng đàn ông chân chính phải biết quý trọng bạn gái mình, kết hôn rồi muốn làm cái gì thì làm.
Còn đắm chìm trong hương vị của cô thì nghe cô nói câu đó hắn mới giật mình tỉnh lại. Nam Nam thừa dịp hắn không chú ý liền giãy ra, đứng ở đối diện cười thực đáng khinh:
“Ôi uy, em trai nhà mình còn nhỏ quá mà, chậc chậc, mỗi buổi tối có đòi mẹ kể chuyện cổ tích mới chịu ngủ phải không?”
Mặc Vân mặt hơi nóng lên, có chút quẫn bách không biết nên phản bác như thế nào, bởi đây là sự thật, hắn xua đi nổi xấu hổ bằng cách vươn tay nhéo mặt cô khiến cô phát ra âm thanh quái dị, hắn tìm cách phản bác:
“Em không ngại chị kể chuyện xưa cho em nghe đâu.” Sau đó hắn dùng sức ôm cô vào lòng.
“Mặc tiểu trư. . . . . .”
“Hửm?”
Đang chờ cô lên tiếng bỗng đôi môi bị cái gì đó thật mềm bao phủ. Khó được cô chủ động, hắn thực cao hứng. Vì thế rất nhanh hắn lấy lại quyền chủ động. Bộ ngực mềm mại ép sát vào lòng hắn, tay vuốt ve lưng cô sau đó trượt xuống hông, cuối cùng xoa nắn hai cái cánh mông đầy đặn. Cô cảm thấy có vật gì đó cứng lên vội vàng đẩy hắn ra.
“Nam Nam. . . . . . ?” Mặc Vân có chút nghi hoặc, thanh âm trầm thấp có hơi khàn.
Cô nhìn lại chính mình, quấn áo nhăn nhúm cũng may đây là loại vải chỉ cần vuốt vuốt là hết.
“Chúng ta xuống lầu đi.”
“Mẹ em đâu phải con nít, hơn nữa có dì Phương ở đó.” Mặc Vân nói xong tới gần Nam Nam: “Tiếp tục thôi, còn chưa đủ mà.”
“Hã? . . . . . . Ơ.”
Phản kháng vô hiệu, hắn lại sáp lại đây. Không khí ngọt ngào cùng ấp áp bao phủ hai người, gió mát thổi nhẹ, không khí tràn đầy hương vị của biển, như vậy thực tốt đẹp. . . . . .
Mãi cho đến lúc ăn cơm mặt cô còn hơi ửng hồng, đôi môi sưng phù, đây là kiệt tác của hắn, thực hận không thể một ngụm nuốt lấy cô. Mẹ hắn dùng ánh mắt trách cứ nhìn hắn, dì Phương thì cười cười hiểu rõ.
Hôm sau, nhân lúc chưa trả xe Mặc Vân chở cô đi vòng vòng ngắm cảnh đêm D thị.
“Ngày mai em mang chị ra biển chơi, bất quá nghỉ hè đi vui hơn.”
“A, tiểu mỹ nhân, em thật tốt!” Nam Nam chồm qua hôn lên mặt hắn một ngụm, Mặc Vân bỗng nhiên nói: “Chị, tối nay kể chuyện cổ tích cho em nghe nhé?”
“Ha?”
Thấy cô vẻ mặt mờ mịt, hắn cười: “Giỡn thôi.”
Nhưng là, đến lúc ngủ mới nhớ ra thiếu một thứ — áo ngủ!
Vì thế, khi biết chuyện Mặc Vân mừng như điên chạy lên hiến kế: “Chị, mặc áo thun của em đi.” Đây là cảnh hắn đã ảo tưởng từ lâu, cô mặc áo thun hay áo sơ mi rộng thùng thình, bên trong chỉ có nội. . . . . . A a máu mũi . . . . . .
“Em hỏi mấy dì giúp chị đi . . . . . .” Nam Nam giãy dụa.
Mặc Vân nhún vai, tỏ vẻ từ chối cho ý kiến, ở trước cửa phòng bất động. Nam Nam lóe ra ánh mắt vô tội, nàng không quen ngủ lỏa thể càng không muốn làm phiền mấy dì, chỉ còn nước ngoan ngoãn qua phòng Mặc Vân lấy áo.
Nhưng là cầm được áo rồi hắn lại đứng lỳ ở đó, rốt cục nhịn không được nói: “Này, chị thay áo, em còn đi theo.”
“Thế thì, em về ngủ?” Đổi lại Mặc Vân trở thành thực đáng thương.
“Đi đi, hôm nay em cũng mệt lắm rồi.”
“Chị có thấy đêm nay đặc biệt nóng?” Hắn cuối cùng giãy dụa hỏi, còn không nhìn thấy bộ dáng cô mặc áo của hắn, sao hắn cam tâm trở về phòng cho được.
“Không có a, khí hậu mát mẻ lắm, ha ha.”
“Như vậy. . . . . . Ngủ ngon, Nam Nam.”
“Ừm.” Cô sắp đóng cửa lại.
“Đợi chút. . . . . . Trước khi ngủ. . . . . . Hôn.” Hắn ngăn trở cô đóng cửa.
“Ok.”
Vì thế hai người nhẹ nhàng mà huých môi nhau, dây dưa khá lâu mới từ bỏ.
Thay áo xong, nằm trên giường, đắp chăn lại mới phát hiện vì quá hưng phấn nên cô không thể ngủ -.-
Bất tri bất giác mở to mắt tới nửa đêm bỗng nhiên nghe được cửa phòng có động tĩnh, ‘rắc’ cửa phòng bị mở ra! Cô sợ tới mức chưa kịp thét lên đã nghe người đó nói.
“Ôi! Nam Nam là em mà.”
Cô nhất thời thả lỏng, trách mắng hắn: “Tiểu trư, em làm chị sợ muốn chết! Ô ô. . . . . .”
Vừa lại gần cô đã nhào vào lòng hắn, một trận mềm mại, hắn an ủi nói:
“Lớn như vậy chị còn sợ a.”
“Nửa đêm tự nhiên có người xông vào ai chẳng sợ, hừ!” Nam Nam nói xong phát giác không đúng a, nửa đêm hắn xông vào đây là sao! May mắn mình không có ngủ, nhưng là. . . . . . trong lòng có một loại rung động.
“Em vào đây. . . . . . Làm cái gì?” Cô nhỏ giọng hỏi, lại che dấu không được vui sướиɠ.
“Em nhớ chị, ngủ không được.” Mặc Vân nương theo ánh trăng đánh giá trang phục cô đang mặc, mặc dù phần trên được che kín nhưng lộ ra đôi chân trần thực mê người.
Nam Nam chính là đang cao hứng, chợt nghe nói:
“Chị, đứng lên cho em xem.”
“Cái gì a. . . . . .” Lúc này cô mới phát hiện chính mình ăn mặc hở hang bao nhiêu. May mắn là buổi tối, nhìn không thấy.
“Em muốn nhìn thôi. Hửm?” Tiểu mỹ nhân làm nũng, trời ạ, cô chịu không nổi loại làm nũng này đâu, ma xui quỷ khiến lại đứng lên, từ trên cao nhìn xuống.
Mặc Vân nhìn đến ngây ngốc, không tự chủ được ôm lấy cặp chân kia, mặt cọ cọ vào, miệng nỉ non nói:
“Chị à, chị thật là đẹp.”
Nam Nam nhất thời sợ run, như điện giật, không biết làm sao mặc hắn ôm, tay không tự chủ vuốt đầu hắn càng làm cho du͙© vọиɠ trong hắn dâng lên.
Hắn ngửa đầu, chóp mũi thế nhưng chạm vào chỗ nội y, hơi thở ấm áp phun vào, đó là địa phương chưa ai chạm qua, chân cô mềm nhũn, ngã ngồi xuống dưới.
Em ấy nói rất đúng, đêm nay thật sự nóng. . . . . .