Sư Tôn, Xin Người Thu Lại Dây Đằng

Chương 10: Long Hổ Bảng Trúc Cơ kỳ.

Chờ tu vi của Tô Vãn Ý đạt đến Tích Cốc cuối cùng hắn cũng có thể nói chuyện lại với hệ thống, nó kêu hắn chỉ cần cách xa Độ Kiếp kỳ một chút là được.

Tô Vãn Ý mấy năm nay cũng không có nhàn rỗi, Khâu Bách Cẩn dù sao cũng đã hơn 2000 tuổi, dưới môn hạ ông nguyên bản còn có bốn đệ tử thân truyền, đại đệ tử Tưởng Minh Kiệt hiện đã là Hợp Thể Minh Thành Nguyên Quân, là người có khả năng thừa kế chức vị trưởng môn nhất. Còn có ba đệ tử khác, bây giờ cộng thêm Tô Vãn Ý là bốn đệ tử.

Việc tại sao hắn trở thành đệ tử thân truyền, Khâu Bá Cẩn chưa từng giải thích, chỉ nói hắn rèn luyện lại tâm tính là được.

Nhưng rèn luyện tâm tính như nào? Khâu Bá Cẩn muốn hắn trở thành cái dạng tâm tính gì? Tô Vãn Ý không hiểu ra sao, hắn từ đầu đến cuối không biết cái ngày thí luyện đó chính sắc mặt ghen tị dữ tợn của hắn đối với Mộ Hề Chi đã bị những đại năng khác nhìn thấy.

Trong số những người tương đối xuất sắc lúc trước, Lâm Cẩm đã đạt đến Trúc Cơ hậu kỳ đại viên mãn, kiếm pháp có chút thành tựu đã lĩnh ngộ được kiếm ý. Văn Nhân Kiêu cũng đồng dạng Trúc Cơ hậu kỳ đại viên mãn. Hai người này đều có trong danh sách trên Long Hổ Bảng, Lâm Cẩm xếp thứ hạng 17, còn lại Văn Nhân Kiêu đứng đầu bảng, ở phía trên, Tô Vãn Ý cũng đứng đầu bảng Trúc Cơ kỳ.

Gia tộc của Kỳ Quan Văn Tĩnh đã tìm tới hạt giống của cây sa xu, nếu loại cây này trưởng thành, nước lửa bất xâm đao kiếm bất nhập, lá của cây cũng là nguyên liệu cần thiết cho việc luyện đan dược. Kỳ Quan Văn Tĩnh đã tạo khế ước với hạt giống cây này, nuôi dưỡng trong kinh mạch. Nàng hiện tại cũng đã là tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ.

Không biết giữa Tô Vãn Ý và Lâm Cẩm đã xảy ra chuyện gì, năm thứ hai sau khi nhập tông, Lâm Cẩm đối với người này một mực khăng khăng, theo đuổi không bỏ. Ở trong mắt mọi người, Tô Vãn Ý khí độ lỗi lạc, nhiều lần bị Lâm Cẩm cao điệu bày tỏ tình yêu cũng đều là uyển chuyển cự tuyệt, mà không khiến người khác cảm thấy khó chịu.

Hơn nữa Tô Vãn Ý cũng có mối quan hệ tốt với Kỳ Quan Văn Tĩnh, đến nỗi hắn đã sớm phát hiện tình cảm của Kỳ Quan Văn Tĩnh đối với Diệp Kình, Tô Vãn Ý tâng bốc nói nếu hắn trở thành đồ đệ Diệp Kình, người thông minh lanh lợi xinh đẹp như Kỳ Quan Văn Tĩnh, nhất định rất thích hợp làm sư nương hắn. Sau mấy lần nói chuyện, hai người càng thêm thân thiết, vì vậy bọn hoác định chung kẻ thù là Mộ Hề Chi.

Tô Vãn Ý đương nhiên nhận được tin tức Mộ Hề Chi khiêu chiến Long Hổ Bảng. Khoảng cách chênh lệch giữa hắn và Mộ Hề Chi càng lúc càng lớn, hiện giờ hắn đã Tích Cốc, danh tiếng mỗi ngày đều gia tăng, cách Kim Đan cũng không xa. Nhưng Mộ Hề Chi lại chỉ có thể khổ luyện, gϊếŧ gà cần gì dao mổ trâu, ngay sau đó hắn lập tức lấy ra phù truyền tin cho Lâm Cẩm.

"Lâm Cẩm ca ca, ta nhớ trước kia huynh từng nói khoảng cách giữa huynh Tích Cốc chỉ thiếu một cơ hội. Trên đường tu luyện không thể chỉ có khổ tu, chuyện Mộ Hề Chi huynh hẳn đã nghe qua đi, không biết hắn có phát chiến thư cho huynh không, nếu làm đệ tử Lôi tôn hẳn có không ít thủ đoạn thuật pháp, huynh cùng hắn đấu một trận có thể sẽ tìm được cái cơ hội kia. Ta nơi này còn có một cái trận pháp, huynh cầm lấy." Hạc giấy treo một cái bàn trấn nhỏ từ từ bay đến cửa động phủ Lục Kiếm phong Lâm Cẩm.

Ngày hôm sau bầu trời trong xanh, Diễn Võ đường chật kín đệ tử Trúc Cơ kỳ cùng Tích Cốc kỳ, Tô Vãn Ý cũng ở trong đó. Với tư cách là Trúc Cơ kỳ dẫn đầu Long Hổ Bảng, sự xuất hiện của Tô Vãn Ý đưa tới chấn động không nhỏ.

Vạn người đang trông đợi, Mộ Hề Chi bước chân nhàn nhã đi tới Diễn Võ Đường. Cậu đi tìm Chấp sự Thôi trước.

Chấp tay thi lễ cúi đầu nói: "Buổi sáng tốt lành Chấp sự Thôi, không biết hôm qua có bao nhiêu người đáp lại 50 chiến thư? "

“Ngoại trừ mấy người đang bế quan, có 43 người tiếp nhận chiến thư. Trong số 43 người này, có 14 người xếp ở hạng 100 đến 200, có 10 người xếp giữa hạng 50 đến 100, 19 người khác đều nằm trong hạng 50, trong đó còn bao gồm người đứng đầu bảng Văn Nhân Kiêu. " Chấp sự Thôi nói xong ngay sau đó cười nói: " Tiểu tử ngươi cũng thật thẳng thắn, trong 1800 người thế nhưng một kẻ cũng không chọn, hôm nay không tránh được những người này muốn khiêu chiến ngươi."

"Ta không sợ, kiếm của ta thẳng tiến không lùi." Mộ Hề Chi vẻ mặt không chút sợ hãi, đột nhiên cắt một ngàn điểm cống hiến cho Thôi chấp sự, sờ sờ mũi, có chút ngượng ngùng nói: "Cái kia.... Thôi chấp sự, ta có viện muốn làm phiền ngài, điểm cống hiến của ta đều là sư tôn đưa cho, cho nên,......, khụ, có thể mở đánh cược hay không, 1000 điểm cống hiến này ta đều hiếu kính ngài, nếu có thể mở đánh cược, mỗi cục ta đều áp 1000 điểm cống hiến nếu ta thắng. ”

"Ha ha ha, tiểu tử ngươi, việc này tông môn không cấm, được rồi, ta đây liền mở một ván cược, ta cũng cược ngươi thắng. Nếu thua cũng có thể tìm ngươi bồi thường. " Thôi Chấp sự nói đùa.

Mộ Hề Chi cũng hiếm khi nở nụ cười, Thôi chấp sự là một người tốt.

Khiêu chiến giữa Long Hổ Bảng không cần phải đặt lệnh bài môn phái vào Linh Cơ trên đài, mà là đặt gần tảng đá lớn trên Long Hổ Bảng. Dưới tảng đá còn có hai bệ đá lớn để lệnh bài, người đấu chỉ cần đưa lệnh bài lên quét là được. Long Hổ Bảng chỉ cho phép khiêu chiến với người có xếp hạng cao hơn mình, kẻ thua sẽ tự động thay đổi thứ hạng với người thắng, thứ hạng của Long Hổ Bảng cũng tự động đổi mới.

Lần này cậu không sử dụng kiếm gỗ, mà lấy ra một thanh Linh Khí hạ phẩm.

Lập tức có người tò mò nói: "Mộ Hề Chi sư đệ, vì sao vũ khí của ngươi lại là Linh Khí nhất hạ phẩm hoàng giai, kiếm bản mạng của ngươi đâu?"

Mộ Hề Chi quay đầu, đáp: “Đa tạ sư huynh quan tâm, ta vẫn chưa tìm được kiếm bản mạng phù hợp.”

Đứng một lúc, quả nhiên đúng như lời Chấp sự Thôi, đã có hơn 200 tu giả Trúc Cơ đến khiêu chiến.

Người đầu tiên khiêu chiến là một nữ tu, một thân đồ đen, trong tay cầm trường thương, khuôn mặt xinh đẹp nhưng hàn khí bức người, thập phần gọn gàng. Đơn giản ôm quyền hành lễ với đồng bối "Chấp pháp điện Hoàng Phi Vũ, danh ngạch thứ 893 trong Long Hổ Bảng, Trúc Cơ hậu kỳ."

Mộ Hề Chi đáp lễ: “Chào sư tỷ, mời.”

Tiếng cồng chiêng vang lên.

Hoàng Phi Vũ vung thương đâm thẳng, Mộ Hề Chi nghiêng người né, xoay tay vung kiếm, Hoàng Phi Vũ một tay nắm thương lấy thương chắn chiêu, tay kia bắn ra một cỗ linh lực kim linh. Mộ Hề Chi tránh né chưởng phong kim linh, hướng xuống dưới quét chân một đường.... Hai người đấu qua lại hơn mười mấy hiệp, cuối cùng vẫn là Hoàng Phi Vũ địch không lại, hiệp thứ 17 đã bị Mộ Hề Chi dùng kiếm kề cổ.

Mắt thấy số 893 Hoàng Phi Vũ bị đánh bại, số dưới 900 và 1000 không ai bước lên. Kế tiếp số 200 đến 800 trong Long Hổ Bảng có người lên, lại lục tục hơn mười mấy người đều bị Mộ Hề Chi lần lượt đánh bại.

Có người cảm thán: “Mộ Hề Chi tu cái công pháp gì, mà đánh nhiều như vậy vẫn không thấy mệt? Hay là Tề Hải của hắn quá rộng?”

"Ta ngược lại nghĩ hắn đã ăn một quả Bổ Khí Đan, nhưng Bổ Khí Đan bình thường cũng không chịu nổi được tiêu hao trong hai canh giờ này."

Tô Vãn Ý không muốn Mộ Hề Chi được nổi bật, Tích Cốc kỳ đã có thể truyền âm "Lâm Cẩm ca ca, thừa dịp linh khí trong cơ thể Mộ Hề Chi sung túc, huynh đi khiêu chiến trước đi. Bằng không đến lúc đó thể lực hắn hết chống đỡ nổi, ta sợ người khác nói huynh thắng không vẻ vang. Hơn nữa, đều là kiếm tu chắc hẳn huynh đã nhìn ra, hắn xác thực có thể giúp huynh mài luyện kiếm, giúp huynh Tích Cốc."

Lâm Cẩm gật đầu trong không khí, sau đó đi đến Long Hổ Bảng thả thẻ bài thân phận, phi thân lên võ đài.

"Nhìn xem, đây không phải là người xếp thứ 17 Lâm Cẩm sao? Hắn lên sớm như vậy?"

"Đều là kiếm tu, nghe nói Lâm Cẩm đã nắm giữ kiếm ý, Mộ Hề Chi lần này gặp phải phiền toái rồi."

"Đúng vậy, ta đoán lần này Mộ Hề Chi sẽ phải xuống, bất quá số thành tích này cũng đủ để khiến hắn kiêu ngạo, ta sẽ đặt điểm cống hiến cược Lâm Cẩm thắng."

Lâm Cẩn gật đầu, cầm kiếm trong tay: “Đã lâu không gặp, ngươi tiến bộ nhanh như vậy, thanh kiếm trong tay ta là pháp khí Địa giai thượng phẩm, đúc từ huyền thiết, được Kiếm Các chọn làm kiếm bản mạng của ta. " Lúc đầu nhận thanh kiếm sư tôn hắn đã hạ lên hai đạo phong ấn, bằng không hắn sẽ bị thanh kiếm này hút khô.

Mộ Hề Chi vẫn sử dụng linh khí Hoàng giai hạ phẩm: “Mời ra chiêu.”

Lâm Cẩm không nhúc nhích, “Ta lớn tuổi hơn ngươi, cũng là Trúc Cơ trước ngươi, ngươi đi trước đi.”

Mộ Hề Chi cũng không từ chối, trực tiếp dùng kiếm chém mạnh xuống, Lâm Cẩm dùng kiếm chặn lại, phát hiện ra chiêu đó là đòn nhử, Mộ Hề Chi nhẹ xoay uyển chuyển người dùng tay trái đâm tới mới là thật, Lâm Cẩm chặn được, "Thật là một chiêu đơn giản! Đến lượt ta ra chiêu."

Lâm Tấn ra một chiêu kiếm hoa, nhìn thấy nơi thân kiếm đi qua vẫn chưa biến mất, trong nháy mắt, hàng chục thanh kiếm tạo thành một kiếm hoa thật sự, toàn bộ đều đâm về phía Mộ Hề Chi, Mộ Hề Chi nhanh chóng vung kiếm đánh trúng thanh kiếm phía bên cánh tay trái, hóa ra thanh kiếm này đúng là chân thân. Kiếm ý của Lâm Cẩm chỉ là chút thành tựu, chỉ có thể biến hư ảo, lấy giả đánh tráo.

Cùng lúc đó, Lâm Cẩm ném một cái trận pháp lên đài, đó là trận pháp mà Tô Vãn Ý cho hắn, Tô Vãn Ý nói với hắn đây là trận pháp ảo ảnh.

Tuy nhiên, Mộ Hề Chi không chỉ nhìn thấy ảo cảnh trước mắt mà còn cảm nhận được linh lực nhanh chóng tiêu hao. Cậu cau mày nghĩ thầm, là bản thân bất cẩn, rõ biết trận pháp này, là từ đồ vật từ hệ thống kia, muốn vây khốn Nguyên Anh cũng không thành vấn đề. Không ngờ Lâm Cẩm và Tô Vãn cấu kết với nhau sớm như vậy?

Mọi người bên ngoài võ đài chỉ nhìn thấy hai người vốn đang trao đổi kiếm chiêu trước đó, sau khi Lâm Cẩm tung ra trận pháp ra, Mộ Hề Chi đột nhiên đứng yên.

Lâm Cẩn đương nhiên không bỏ qua cơ hội này, lập tức dùng kiếm đâm tới.

Mộ Hề Chi người vẫn còn trong ảo ảnh, dường như dự cảm được, vung kiếm chặn lại. Linh khí trong cơ thể cậu trôi đi quá nhanh, nếu như cậu không phải nhờ Hỗn Độn Thần Thể thì bây giờ sợ là đã thua. Cần phải đánh nhanh thắng nhanh.

Cậu lập tức nhắm mắt lại, trạng thái giống như mỗi ngày đúng giờ Mẹo vung kiếm luyện tập. Cảm thụ được không khí lưu động, liền nghiêng người về nhảy về phía trước một bước, xoay tròn hạ eo, chạm vào mũi kiếm, sau đó lập tức đứng lên, mũi kiếm quay cuồng chuôi kiếm liền đâm về phía trước, Lâm Cẩm trợn mắt đã bị chuôi kiếm đặt ở trước ngực: "Đa tạ. "

Lâm Cẩm nói: “Ta đã thua, quả nhiên trên đời người giỏi còn có người giỏi hơn."

Mộ Hề Chi lại là nhặt chiếc bàn trận pháp trên mặt đất lên, đổi thành Bảo Khí, dùng một kiếm đập vỡ trận bàn thành từng mảnh, sau đó ngồi xuống mặt đất tò mò hỏi: “Lâm Cẩm sư huynh, ngươi lấy được trận bàn này từ chỗ nào? Nó suýt chút nữa hút khô linh lực của ta, khiến ta có chút tức giận nên đã đập vỡ nó, để sư đệ bồi thường linh thạch cho huynh?”

Lâm Cẩm cau mày nói: "Hút linh lực? Không cần bồi thường, vốn là đồng môn tranh tài, có tổn thất là chuyện bình thường." Vãn Ý không có nói cho hắn biết cái công năng này, nếu như hắn biết hắn sẽ không dùng đến nó, lỡ như đối phương mất đi linh lực, hắn lại một kiếm đâm trúng.... "Ngươi nghỉ ngơi thật tốt, ta đi xuống.”

Tô Vãn Ý tức giận dậm chân tại dưới đài: [ Hệ thống, ngay cả Mộ Hề Chi cũng đánh không lại cái tên Lâm Cẩm vô dụng này. Còn nữa, Mộ Hề Chi không có việc gì lại đi phá trận pháp làm cái gì, hắn không những không bị thương, giá trị danh tiếng của ta! 】

[Ký chủ đừng nóng giận, nếu ngài cảm thấy Mộ Hề Chi người này có phần kỳ quái, thì sau này có thể làm quen đến gần hắn, đến lúc đó ta sẽ rà quét hắn. 】

Mộ Hề Chi vốn muốn nghỉ ngơi một chút sau đó đánh thêm hai trận, nhưng nghe được cuộc trò chuyện giữa Tô Vãn Ý và hệ thống, cậu ngược lại không sợ hệ thống quét, nhưng chuyện Tô Vãn Ý muốn lân la làm quen tiếp cận mình, khiến cậu nổi da gà cả người, tốt nhất là nên tránh xa. Nghĩ xong liền nhảy xuống lôi đài, thu hồi lệnh bài đệ tử, "Hôm nay ta đã mệt mỏi tiêu hao linh lực, nếu các vị vẫn còn muốn cùng ta tỷ thí so tài, không cần hao phí điểm cống hiến, Mộ Hề Chi ở Lăng Tiêu Phong đợ các vị. ",

Sau khi nhận được điểm cống hiến mà mình chiến thắng từ chấp sự Thôi, khi nhìn qua con số, tâm tình do ghê tởm từ Tô Vãn Ý dễ chịu hơn rất nhiều.

Kể từ đây Mộ Hề Chi trở nên nổi tiếng trong số các đệ tử dưới Kim Đan, thanh danh đại bạo.