Sư Tôn, Xin Người Thu Lại Dây Đằng

Chương 6: Hai năm Trúc Cơ

Thiên địa được sinh ra từ hỗn loạn, hỗn loạn có thể chứa đựng vạn vật, năng lượng hỗn loạn là tinh hoa của trời và đất cộng sinh với sự hình thành ban đầu của vũ trụ. Huyền Thiên Tông lần này tuyển đệ tử, xem ra số lượng đệ tử không nhiều như thường lệ, người có tư chất xuất chúng cũng ít đi, nhưng Mộ Hề Chi biết rằng bắt đầu từ lúc này, những ngôi sao sẽ tỏa sáng rực rỡ nhất trong tương lai ngàn năm tới sẽ hội tụ vào thế hệ này.

Nhiều loại thượng cổ thần thể sẽ lần lượt xuất hiện và các anh hùng cũng xuất hiện trong thời điểm loạn thế này, tất cả phụ thuộc vào việc cuối cùng ai thể đạt đến đỉnh cao. Thiên đạo cân bằng, một lần uống một miếng ăn đều có quy luật riêng, thế hệ này huy hoàng như vậy, đó cũng là sự cứu rỗi của Thiên đạo cho bản thân và cho toàn bộ tiểu thế giới.

Ngoài Hỗn Độn Thần Thể của Mộ Hề Chi, trong thiên hạ còn có cơ thể bất tử của Phượng Hoàng, Thiên Ma thể, Thái Dương thần thể, Thái Âm Thần thể, Tô Vãn Ý muốn đổi từ từ Thiên Hồ Thánh thể, Chuyển Linh thể, Tinh thể Thánh thể, Yêu Đồng Thánh thể, Tiên Linh thể từ từ.

Mộ Hề Chi hướng năm tâm của mình lên trên và bắt đầu đưa Khí vào cơ thể. Rất nhiều tu giả lần đầu tiên truyền khí sẽ khó cảm nhận được thuộc tính linh lực, người có tư chất tốt có thể thành công trong một hoặc hai lần thử, trong khi những người có tư chất kém có thể phải thử hơn chục lần mới có thể dẫn Khí vào cơ thể.

Trong không trung kim, mộc, thủy, hỏa, thổ không bị hạn chế bởi bất kỳ thuộc tính linh lực nào, chúng đầy màu sắc và phản chiếu rõ ràng trước mắt Mộ Hề Chi, thậm chí không cần Mộ Hề Chi chủ động hấp thụ chúng. Bọn chúng đã lao về phía Mộ Hề Chi, tất cả bị hút vào trong cơ thể, chuyển thành sức mạnh hỗn độn vận chuyển vào kinh mạch.

Đã là công pháp cấp Thiên, đương nhiên có chỗ đặc biệt của nó, sau khi vòng khí vận hành một vòng, Mộ Hề Chi phát hiện mặc dù cậu không đả tọa tu hành, nhưng công pháp vẫn vận chuyển, nhưng với tốc độ chậm hơn một chút. Điều này có nghĩa là về sau khi cậu gặp phải đối thủ, nếu hắn ta có cùng linh lực dự trữ hay cắn thuốc bổ sung khi đánh nhau, cậu vẫn còn ít nhất một nửa linh lực.

Sau khi làm quen với chương thứ nhất và chương thứ hai của công pháp, Mộ Hề Chi biết rằng chỉ cần đạt đến tầng thứ tiếp theo của Trúc Cơ, liền có thể xem được chương thứ ba, có lẽ mặt sau sẽ còn cho cậu rất nhiều kinh ngạc, cậu rất chờ mong ngày mà công pháp Thiên giai thượng phẩm thể hiện sức mạnh.

"7856"

"7857"

"7058"

Sáng sớm, thiếu niên đang tập vung kiếm người đầy mồ hôi, thỉnh thoảng có tia sét đánh xuống người. Mộ Hề Chi cánh tay đã run nhè nhẹ, sắc mặt tái nhợt, giờ phút này thanh kiếm gỗ nặng như ngàn cân.

Nếu sử dụng sức mạnh thần hồn của mình, có thể giảm bớt gánh nặng, nhưng lúc trước cậu đã sử dụng rất nhiều để rèn luyện cơ thể khi đến Huyền Thiên Tông, cậu muốn giữ nó để sử dụng vào việc khác. Hơn nữa, sức mạnh thần hồn rất khó tu luyện, thần hồn của cậu tuy rằng cường đại có thể so với Độ kiếp, nhưng lại không thể chịu đựng được hao tổn, nếu có cơ hội không biết có thể tìm một bộ công pháp tu luyện thần hồn hay không? Còn nữa, nếu như gặp một chút khó khăn đã dùng , không ăn chút khổ cực đều chỉ muốn đi lối tắt, thì bản thân cậu và Tô Vãn Ý khác nhau chỗ nào, cậu không muốn một ngày nào đó mất đi sức mạnh thần hồn bản thân sẽ trở thành kẻ phế vật.

Sau hơn 7900 nhát kiếm, cơ thể Mộ Hề Chi cuối cùng cũng không thể chịu đựng được nữa, trước mắt mờ đi và ngã về phía sau. Cậu không nhìn thấy, khi cơ thể sắp tiếp xúc với mặt đất, đã được một đạo linh khí bao bọc lấy nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất, không hề hấn gì.

Từ khoảnh khắc Mộ Hề Chi luyện kiếm, Diệp Kình cũng đã biết đến rồi. Y ở lầu phủ tầng ba dùng thần thức chú ý Mộ Hề Chi, ngày đầu tiên luyện kiếm vẫn luôn để mắt tới cậu. Y bế Mộ Hề Chi đưa về phòng, Diệp Kình đặt người lên giường, không rời đi mà ngồi ở bên cửa sổ đọc sách.

Ước chừng một canh giờ sau, Mộ Hề Chi tỉnh lại, mở mắt ra, nhìn thấy trên đầu mình là màn giường, quay đầu lại nhìn thấy bên cửa sổ có người: "Sư tôn?" Mộ Hề Chi hai tay đỡ giường, đang định đi xuống.

Diệp Kình ngăn hắn, thấy cậu tỉnh lại liền đi tới bên mép giường ngồi xuống, "Lần đầu luyện kiếm, ngươi có thể vung được 8000 lần, tốt lắm, nhưng đừng nóng vội để bị thương nền móng."

"Vâng, sư tôn, đệ tử hôm nay quả thực là muốn thể hiện, đáng ra nên nghỉ ngơi từ lần vung kiếm thứ 7890." Mộ Hề Chi cảm thấy xấu hổ, sau đó hỏi: "Là sư tôn đưa đệ tử về phòng sao?"

“Phát hiện ngươi nằm trong viện, vi sư liền sai con rối đưa ngươi về.” Vừa nói, Diệp Kình liền biến ra một chiếc nhẫn, nắm lấy một bàn tay của Mộ Hề Chi, đâm ra một giọt máu nhỏ lên chiếc nhẫn, cũng đeo chiếc nhẫn vào ngón trỏ của cậu. Chiếc nhẫn được đeo vào ngón trỏ liền tự động điều chỉnh kích thước, thu nhỏ một vòng tròn nhỏ để vừa khít với ngón tay.

Mộ Hề Chi nâng tay đưa lên trước mắt, chiếc nhẫn màu xanh đậm, ánh sáng mượt mà, hình tròn tinh tế rất đơn giản, về chất liệu thì không phải đá quý hay ngọc thạch, có chút giống như kim loại dùng để chế tạo vũ khí, nhưng cậu nhìn không ra nó là cái gì.

"Sư tôn, đây là cái gì?"

"Ngươi đưa linh lực vào tự nhiên sẽ hiểu."

Mộ Hề Chi làm theo, hai mắt đột nhiên sáng lên, kinh ngạc nói: "Sư tôn, cái nhẫn trữ vật này không gian thật lớn, là người đã luyện chế ra sao? Cảm ơn sư tôn!"

"Đừng dễ dàng tháo chiếc nhẫn này ra. Trên đó có một trận pháp phòng ngự, có thể giúp ngươi chống lại một lần công kích của Đại Thừa kỳ. Hôm nay ngươi tự mình tu luyện, số lần vung kiếm thiếu lần sau lại bổ sung. Hôm qua đến bây giờ có cái gì muốn hỏi không?

Mộ Hề Chi lắc đầu.

Diệp Kình nói thêm: “Tấm gương hôm qua đưa cho ngươi, gọi là Động hư kính, vì kính này một dương một âm nên có thể cảm ứng được lẫn nhau, có thể đối thoại nếu sau này không tìm được ta thì có thể dùng gương này truyền lời."

Mộ Hề Chi ngoan ngoãn nói được.

Sau khi Diệp Kình trở về nơi ở, vẻ mặt rất phức tạp. Hắn vẫn không thể đoán ra mục đích của Mộ Hề Chi, mặc dù trước mắt xác nhận người này vô hại, nhưng cũng không thể nói trước sau này sẽ không xảy ra chuyện gì. Đề phòng người khác là điều cần thiết, y chưa bao giờ là người kiêu ngạo tự mãn, vì vậy không nói cho Mộ Hề Chi biết rằng chiếc nhẫn trữ vật mà y đã mất cả đêm để luyện chế là một phần được tách rời từ cơ thể Diệp Kình, mặt trên có một chút thần hồn của y. Muốn biết Mộ Hề Chi đang làm gì, chỉ cần ở trong phạm vi bản thể cảm nhận được liền có thể tùy ý biết.

Điều hắn đang nghĩ là, nếu như đặt một tia thần hồn vào trong nhẫn trữ vật, thần hồn sẽ rất dễ bị phát hiện, không an toàn. Nhưng lại không nghĩ tới, chỉ là một nam hài mới 17 tuổi lại còn là tu vi Luyện khí kỳ sao có thể xứng đáng để y dùng tia thần hồn cùng bản thể đi làm nhẫn trữ vật?

Bản thể của y chính là cây Kiến Mộc, cây Kiến Mộc này không biết đã bao nhiêu tuổi. 1300 năm trước, Hách Trạch tiên quân dưới tàng cây Kiến Mộc đã phát hiện ra y. Y chính là linh trí sinh ra từ cái cây Kiến Mộc kia, lúc đó linh trí mới sinh ngây thơ như đứa bé nên tự nhiên hóa hình thành trẻ con. Nghe nói Kiến Mộc có thể giao tiếp với trời đất, nuôi dưỡng vạn vật. Diệp Kình cảm thấy ngoài việc tu luyện nhanh chóng ra thì không có gì đặc biệt cả.

Thu hồi suy nghĩ, Diệp Kình nhắm mắt lại, bắt đầu tu luyện mấy ngàn năm.

Sau khi Diệp Kình rời đi, Mộ Hi Chi hoạt động gân cốt, chuyển tất cả những thứ quan trọng trong túi trữ vật vào trong nhẫn trữ vật, cậu chỉ bỏ một số thứ không có giá trị vào trong túi trữ vật để giấu tai mắt người khác. Nhẫn trữ vật quá quý giá, ngay cả Nguyên Anh chân nhân cũng không có.

Mộ Hề Chi lại từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một con rối linh hươu, hôm nay cậu định đến tông môn để nhận thẻ đồ đệ, Huyền Thiên Tông quá lớn chỉ bằng đi bộ sợ là phải mất hai ngày hai đêm mới đến được Lăng Tiêu Phong. Để một khối linh thạch thượng phẩm lên con rối linh hươu, sau một lúc nghiên cứu cưỡi lên, liền được con rối mang ra khỏi phong.

Đầu tiên cậu đến Vạn Nạp Đường lấy bài phù hiệu, sau đó đến nhà ăn tiêu hao một ít linh thạch, một mình nhận không ít suất ăn rồi phong ấn lại cất vào nhẫn trữ vật. Trước khi lên Trúc Cơ, tốt hơn là nên ăn nhiều một chút.

Nhà ăn là nơi tương đối náo nhiệt, những người quen biết tụ tập để cùng nhau nghiên cứu hoặc buôn chuyện bát quái. Khi Mộ Hề Chi đi ngang qua một bàn, liền nghe thấy một nam tử mỏ chuột tai khỉ đang nói chuyện với những người trong bàn: “Chưởng môn đã nhiều năm không có thu nhận đệ tử, tên Tô Vãn Ý kia dẫm phải vận cứt chó gì lại trở thành đệ tử của chưởng môn, ta thật ghen tị a."

Bạn cùng bàn của hắn trả lời: "Ngô sư đệ ăn nói cẩn thận, theo ta được biết thiên phú Tô Vãn Ý cực kỳ cao, tư chất Phong linh căn là thứ ta và ngươi có thể so sánh sao? 12 tuổi hắn đã là Trúc Cơ, trước khi gia nhập vào Huyền Thiên Tông vẫn là Trúc Cơ sơ kỳ, sau khi bái kiến trưởng môn ngày hôm qua sáng sớm hôm nay tu vi đã lên đến Trung kỳ. Ngươi và ta tu luyện hai mươi năm bất quá vẫn chỉ là Trúc cơ hậu kỳ. Loại thiên tài này không phải thứ mà hai ta có thể nghị luận."

Mộ Hề Chi dừng một chút, rồi lại rời khỏi nhà ăn, cưỡi lên con rối đi về phía Lăng Tiêu Phong. Ngồi trên lưng hươu, Mộ Hề Chi rũ mắt tự hỏi, cho dù không có Diệp Kình, Tô Vãn Ý cũng có thể được chưởng môn nhìn trúng, nói vậy bảy năm nữa hẳn là vẫn kết thành Kim Đan. Lấy địa vị chưởng môn mà nói hắn đạt được danh tiếng dễ như trở bàn tay, cậu phải tăng tốc nhanh hơn.

Kể từ đó, việc tu hành của Mộ Hề Chi tại Lăng Tiêu Phong chính thức bắt đầu.

Năm thứ nhất ở Lăng Tiêu Phong, Mộ Hề Chi chưa từng rời khỏi Lăng Tiêu Phong, mỗi ngày Diệp Kình đều cùng Mộ Hề Chi luyện kiếm vào giờ Mẹo. Tuy rằng y sử dụng roi nhưng lại thông thạo mọi loại vũ khí, hơn nữa với tầm nhìn của Độ Kiếp kỳ, chỉ dạy một ít chiêu kiếm cũng không có vấn đề gì. Thỉnh thoảng lại thi triển một số chiêu kiếm, động tác uyển chuyển như nước chảy mây trôi, mang lại cảm giác mạnh mẽ.

Đôi khi sư tôn không sử dụng linh lực, thuần túy chỉ dùng thân thể so chiêu với Mộ Hề Chi. Mộ Hề Chi tiến bộ nhanh chóng, ban đầu khi Diệp Kình không kịp thu hồi tốc độ cậu thường xuyên bị y đánh đến mặt mũi bầm dập, nửa năm sau nửa năm sau đã có thể né được phần lớn chiêu thức của Diệp Kình. Suốt một năm qua, cho dù Diệp Kình áp chế tu vi không lớn hơn bao nhiêu, cậu đã có thể tiếp được nửa chiêu trong tay Diệp Kình.

Năm thứ hai Mộ Hề Chi tu luyện, cỏ mọc chim vàng anh bay lượn, lúc đó là thời điểm mùa xuân rất tốt, Mộ Hề Chi đã Trúc Cơ.

Thân là đệ tử của số một đại lục, cậu kỳ thực bị rất nhiều người chú ý, thông tin từ lâu đã sớm bay đến tay các thiếu niên thần đồng trẻ tuổi, có người ghen tị bất mãn, có người lại khinh thường vì cậu quá yếu.

Lăng Tiêu Phong chỉ có hai người, khi dao động Trúc Cơ truyền ra, tất nhiên không phải là Diệp Kình. Vào ngày Mộ Hề Chi đạt Trúc Cơ ánh sáng tím phóng lên trời, nhiều đại năng Huyền Thiên Tông đều kinh động. Đối với hầu hết tu giả, hiện tượng thiên văn chỉ xuất hiện khi kết thành Kim Đan, kết thành Kim Đan càng tốt thì tiềm năng của nó trong tương lai sẽ càng lớn. Tử khí đến từ phương đông, tiểu bối này lại được Thiên đạo yêu thích như vậy.

Đối với rất nhiều người trẻ tuổi mà nói, Mộ Hề Chi tốc độ tu luyện quá nhanh, mới hai năm, hắn đã từ một người không có tu luyện trở thành Trúc Cơ. Huyền Thiên Tông trước nay có ghi lại, muốn lên Trúc Cơ nhanh nhất cũng phải mất hơn ba năm. Một số người ban đầu cho rằng Mộ Hề Chi chỉ là một tiểu tử may mắn, có tư chất tốt hơn một chút cũng không còn coi thường cậu nữa, áp lực đột nhiên tăng lên.

Sau Trúc Cơ đã có thể xem chương 3. Quả nhiên, công pháp thiên giai có thể mang đến cho cậu kinh ngạc, trong đó lại có một phương pháp tu luyện thần hồn.

Mà Diệp Kình ít xuất hiện hơn, y đưa cho Mộ Hề Chi một khối cấm chế của Lục Kiếm phong, phong chủ Diệp Kình chuyển giao Lục kiếm phong, ý tứ chính là khi Mộ Hề Chi mạnh hơn nếu không có việc gì có thể đi đến Lục Kiếm phong kết giao với nhiều hơn với bằng hữu hơn. Đây quả thực là bởi vì trân quý tài năng của cậu, dạy cho cậu một ít bài học, dù sao Lục Kiếm Phong cũng là phong thuần kiếm nhất.

Sau khi lên Trúc Cơ, Mộ Hề Chi vẫn thức dậy mỗi sáng để luyện tập những kiếm thức cơ bản nhất, kiếm gỗ đã được thay thế bằng kiếm sắt từ một năm trước, hiện tại cậu mỗi ngày đều sử dụng Linh Khí Hoàng giai hạ phẩm. Còn ở trong Tàng Thư Các tìm sách dạy kiếm. Cuốn sách dạy kiếm này rất đặc biệt, nó chỉ dạy tu kiếm khí. Tu sĩ Kim linh căn thường sẽ luyện tập kiếm thuật dựa trên kiếm pháp, như " Kim Cương kiếm", " Vận Kim Luật Kiếm"; kiếm pháp thuộc tính mộc như " Khô mộc thành xuân"; thuộc tính thủy như "mưa thuận gió hòa". Mộ Hề Chi tìm được kiếm pháp, tên là "Quy nguyên kiếm pháp" kiếm pháp này tu luyện rất tốn thời gian, bất kể thuộc tính gì đều sẽ được nó chuyển hóa thành kiếm khí, sau đó kiếm khí sẽ được hấp thu vào trong bụng rèn luyện nhiều lần.

Nếu như sau này Mộ Hề Chi ngộ ra kiếm ý, sau đó dung hợp nó với kiếm khí trong bụng hình thành thanh kiếm nhỏ, uy lực sẽ lớn hơn kiếm ý thông thường mấy lần. Hỗn Độn Thần Thể không thiếu linh khí nhất, cho nên phương pháp này đối với cậu là quá hoàn hảo.