Kế Hoạch Lưu Đày

Chương 1: Moaa

Nguyễn Giang lâm vào bóng tối. Hắn đang nhắm nghiền hai mắt, hoặc có lẽ hắn hiện tại đã không có mắt, cho nên không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì, kể cả bóng tối. Xung quanh vô cùng yên tĩnh, không có lấy một tia âm thanh nào, cho dù là tiếng tim đập. Hắn ngẫm lại, tim của hắn hẳn là không có phát ra âm thanh mới đúng, bởi vì Nguyễn Giang đã chết. Hắn nhớ rõ mình vì sao mà chết, còn đủ tỉnh táo để suy ngẫm một chút về lựa chọn lúc đó. Hẳn là cũng đáng đi, hắn nghĩ, tuy rằng cuối cùng chỉ cứu được mấy phàm nhân, nhưng hắn không hối hận. Gần hai trăm năm cũng đủ dài lâu, hắn quá mệt mỏi rồi, chết đi cũng là giải thoát.

Thân thể như đang phiêu du giữa dòng nước, cũng có thể là đang bay lơ lửng giữa không trung, hắn không chắc lắm, nhưng cảm nhận được có lúc hắn sẽ hơi trầm xuống, có lúc lại được nâng lên cao, dù sao không có gì khó chịu. Nguyễn Giang hưởng thụ cảm giác này, cho dù nhận ra từng chút ý thức của mình đang nhạt dần, hắn cũng không cố níu giữ. Đây là yên lặng vĩnh hằng? Là cái chết sao? Vậy cũng không có gì phải kháng cự.

Không biết qua bao lâu, ý thức đã bắt đầu mơ hồ, Nguyễn Giang lại đột ngột bị túm lấy. Mặc dù cảm quan của thân thể không còn nữa những hắn vẫn nhận thấy được, cảm giác chính xác là như vậy, hắn bị cái gì đó vớt được, giống như chiếc lá đang trôi nổi giữa dòng nước bị một cái vợt vớt lên, bị nhét vào một thứ rất chật chội, sau đó cả hắn và thứ đó đều bị ném đi. Nguyễn Giang còn chưa kịp kinh sợ, cảm giác nặng nề trì trệ quen thuộc đã bao phủ hắn, đó là cảm giác của thân thể, một thân thể vô cùng mệt mỏi và đau đớn. Cũng không đợi hắn suy nghĩ cái gì, đầu óc liền bị hỗn loạn xâm lấn, khiến hắn lập tức vô thức ngất đi.

Không biết qua bao lâu, Nguyễn Giang dần lấy lại ý thức. Thân thể không còn đau đớn như lúc đầu nhưng hắn lại cảm thấy rất lạnh, cái rét như lưỡi dao cùn cắt vào da ở những nơi không có gì che đậy, xâm nhập sâu vào cơ thể hắn, nếu không phải kề cận còn một nguồn nhiệt giúp hắn duy trì hơi ấm, hắn hẳn là không tỉnh lại được.

"Maam cố chịu một chút, mình sắp về đến nhà rồi."

Một giọng bé gái truyền vào tai, đi kèm tiếng thở dốc nặng nề. Nguyễn Giang hé mắt, lại bị một màu trắng chói lóa buộc phải nhắm mắt lại lần nữa. Hắn cau mày, đè xuống cơn đau thắt truyền từ đỉnh đầu, nhấp nhấp môi, cổ họng bật ra một cái tên - "Hahna!"

"Maam thấy sao rồi? Ráng một chút, sắp về tới nơi rồi." - Hahna nghe âm thanh cũng không dừng lại, hơi xốc người trên lưng lên rồi tiếp tục đi.

Nguyễn Giang không có mở mắt, nằm trên lưng Hahna yên lặng nghỉ ngơi, trong đầu lại vô cùng rối loạn, hắn hiện tại có hai phần kỳ ức của hai người hoàn toàn khác nhau, một là của Nguyễn Giang, tu sĩ Nguyên Anh kỳ ở Lân Nam Thiên Việt, một là của Moaa, một á thú lưu lạc ngoài rừng. Hắn suy nghĩ một lúc, khẳng định chính mình là Nguyễn Giang, mà Moaa là tên của thân thể hiện tại. Hắn không hiểu chuyện gì đã xảy ra, nhưng rõ ràng chính mình đã chết, lại tái sinh trong một cơ thể khác mà không hề cố ý đoạt xá, nơi này cũng không phải Thiên Nguyên giới, mà là một thế giới hoàn toàn khác.

Trong trí nhớ của Moaa mà hắn kế thừa, thế giới này hoàn toàn còn giữ ở trạng thái nguyên thủy, rừng rậm trải rộng khắp nơi, qua hàng trăm nghìn năm phát triển có vô số cổ thụ khổng lồ, những thân cây vài chục người ôm mới hết ở đâu cũng có. Dã thú muôn hình vạn trạng, có những loài to lớn như tòa nhà, và số lượng cũng đông kinh người.

Loài người ở đây còn ở tình trạng nguyên thủy, cuộc sống không khác gì động vật, sống trong hang, kiếm ăn bằng săn bắt hái lượm. Kỳ lạ là, nhân loại ở đây có chừng sáu phần là người sinh ra đã có thiên phú đặc biệt, đó là thú hóa. Thú hóa và không thú hóa ở đây mới là tiêu chuẩn phân chia nhân loại thành hai bộ phận chính chứ không phải nam và nữ. Không phải ở đây không có nam và nữ, nhưng việc sinh sản ở đây lại do những người không thú hóa phụ trách, bọn họ được gọi là pianty, những người có thể thú hóa được gọi là dantart.

(Tức là á thú và thú nhân ấy, không cần quan tâm tới mấy chữ kỳ quái này, tác giả chỉ thêm vào cho nó đừng có lỗ hổng mà thôi, vì người dị thế ở đây dĩ nhiên không dùng tiếng Việt).

Thú nhân và dã thú đều có phân chia đẳng cấp, không phân tỉ mỉ như Thiên Nguyên mà chỉ có ba cấp là rai, banzka và bankaa.

(Rai: Dã thú/ động vật bình thường, banzka nghĩa là được mặt trời yêu thương, bankaa nghĩa là con của mặt trời. Để tránh loạn não tác giả đều dùng từ tiếng Việt là banzka - hoang thú, bankaa - hung thú. Cho nên chúng ta có ba đẳng cấp là dã thú, hoang thú và hung thú)

Moaa là một nam á thú, và Hahna, cô bé đang cõng hắn lúc này, đó là con gái của hắn, một nữ thú nhân còn chưa thành niên.

Thế giới này nữ tính cực ít, mà nữ thú nhân càng thưa thớt, rất nhiều người bình thường có thể cả đời cũng không nhìn thấy một nữ thú nhân một lần. Tuy rằng hiếm hoi, nhưng nữ thú nhân ở thế giới này lại luôn bị kỳ thị. Nữ thú nhân so với á thú sức khỏe tốt hơn rất nhiều, nhưng cũng chỉ là ở hình người, còn thú hình của họ lại cực nhỏ, hầu như không có khả năng chiến đấu. Thân hình nhỏ nhưng sức ăn cũng không thua nam thú nhân là mấy, bằng năng lực của chính mình chắc chắn không thể tự nuôi sống chính mình. Quan trọng hơn, nữ thú nhân không có khả năng sinh sản. Đối với xã hội nguyên thủy, sinh sản gần như là chuyện quan trọng nhất trong cuộc đời mỗi người, nếu không thể sinh sản, vậy sống cũng không có ý nghĩa gì. Chính vì vậy, không biết từ lúc nào, xã hội loài người tin tưởng một điều, nữ thú nhân đã bị Phụ Thần vứt bỏ, những người chung sống với họ cũng sẽ bị Phụ Thần trừng phạt.

Vì thế, khi Moaa sinh hạ Hahna, bạn đời của hắn lập tức muốn đem Hahna vứt bỏ. Mà Moaa, theo như Nguyễn Giang thấy, là một dị loại giữa nhân loại ở đây, hắn trước nay vẫn luôn không tin Phụ Thần sẽ vứt bỏ con cái của mình, cho nên chết sống cũng phải bảo vệ đứa con mới sinh. Cuối cùng, Moaa quyết đoán cùng bạn đời hủy đi quan hệ hôn nhân, ôm con gái một mình rời bỏ bộ lạc.

Moaa vốn dĩ vì phẫn nộ mới chọn con đường hẳn phải chết chứ không mang hy vọng gì. Không nghĩ đến, suốt mười lăm năm, từ lúc Hahna còn bế trên tay, đến nay đã có thể cõng hắn trên lưng, hai cha con lại thật sự có thể sống sót. Tuy rằng hiện tại Moaa chỉ sợ đã ra đi, nhưng Nguyễn Giang vẫn cảm thấy khâm phục con người cứng cỏi đó, cũng rất hâm mộ vận may của Moaa. Hắn không chỉ tìm được một nơi cư trú an toàn, còn gặp được một vị thủ lĩnh bộ lạc tốt bụng gần đây, nhờ đó mới có thể ở giữa hoàn cảnh ác liệt mà an ổn nuôi con gái đến hiện tại.

Nhớ lại ký ức gần nhất, Nguyễn Giang thầm thở dài. Hôm trước Moaa ra ngoài săn bungia, một loài vật gần giống thỏ, chúng là số ít những loài vật vào mùa đông hắn vẫn săn được, Moaa phát hiện mấy con bungia đang đào một đám khoai mà nơi này gọi là củ lil, cho nên sáng nay mang theo Hahna đến chỗ đó định đào hết chúng đem về, đối với hoàn cảnh của cha con Moaa, thêm một giỏ củ lil là bớt được vài ngày chịu đói, bọn họ sẽ không bỏ qua. Nào ngờ lại gặp lúc có một con hung thú khác đến khiêu chiến chủ lãnh địa này, Moaa và Hahna tuy đã nhanh chân chạy trốn cũng không khỏi bị lan đến, Moaa bị một thân cây gãy đổ quật trúng ngất đi, sau khi tỉnh lại đã thành một người khác.

Nguyễn Giang suy nghĩ một vòng, trong lòng bắt đầu lo lắng. Cũng không biết trận chiến giữa hai con hung thú rốt cuộc bên nào thắng, nếu lãnh địa đổi chủ, hai cha con chỉ sợ phải tìm chỗ ở khác. Con hung thú chủ lãnh địa này thuộc loài equas hình dáng giống như ngựa nhưng chỉ lớn cỡ một con dê, là loài ăn cỏ mà tộc đàn của nó số lượng cũng không đông, cho nên trong lãnh địa của nó, chỉ cần là kẻ săn mồi hơi lớn một chút đều bị nó xua đuổi. Một á thú như Moaa không có uy hϊếp gì nên nó trước này đều không để ý tới hai nhân loại sinh sống ở đây, mà hai cha con Moaa ở đây cũng ít gặp phải nguy hiểm hơn. Nhưng con hung thú đến khiêu chiến lại là loài săn mồi rất lớn, nếu nó ở đây, chỉ cần không có cạnh tranh thức ăn, nó sẽ không cấm những loài săn mồi nhỏ hơn mình tồn tại, mà những loài đó đối với Moaa cũng đủ nguy hiểm rồi. Nếu bây giờ phải rời đi, hắn cũng không biết nên đi đâu tìm một chỗ an toàn như trước, bởi vì hung thú thuộc loài ăn cỏ nhỏ là vô cùng hiếm hoi. Nguyễn Giang cũng không quá lo lắng cho chính mình, hắn dù sao cũng chết một lần, lại thêm một lần cũng không sao cả, hắn thực lòng rất thích sự bình thản sau cái chết kia. Hắn chỉ lo lắng cho Hahna. Đứa bé này vừa sinh ra đã bắt đầu chịu khổ, cùng Moaa ở trong rừng gian khổ sinh tồn, ăn không đủ no là chuyện thường ngày, từ nhỏ đến lớn số đồng loại cô bé gặp được có thể đếm hết trên một bàn tay, Nguyễn Giang lục lại ký ức của Moaa, càng xem càng thấy đau lòng.

Hắn còn đang lung tung suy nghĩ, chợt nghe Hahna lên tiếng - "Về tới rồi."

Nguyễn Giang mở mắt ra nhìn lại, bọn họ đang đứng ở bìa rừng, đối diện cách đó tầm trăm trượng là một vách núi cao, mà khoảng cách giữa đó là một vùng cây thấp hơn rất nhiều so với rừng rậm sau lưng, bên trong chỉ có độc một loại cây bụi, từng cụm từng cụm có lớn có nhỏ, lớn nhất cao chừng hai trượng, nhỏ nhất chỉ cao đến eo người, từng nhánh cây khô quắt màu vàng đất cuộn tròn bao quanh cây, cũng có không ít mềm mại rủ trên mặt đất, chôn dưới tuyết, đỉnh bụi cây đội một lớp tuyết thật dày. Dưới gốc cây, mặt đất cũng phủ một lớp tuyết cao đến đùi người. Nhà của Moaa và Hahna là một hang động nằm giữa vách đá bên kia, con đường sáng nay hai cha con rời đi tạo ra trên lớp tuyết vẫn còn, hiện tại đã bị tuyết lấp non nửa. Trời lặng gió nhưng tuyết vẫn lặng lẽ rơi không ngừng, khiến cho cảnh vật trước mặt có phần mông lung.

Hahna không nói nhiều lời, cô bé nhẹ nhàng đặt Nguyễn Giang xuống, chạy đến một gốc cây gần đó bới tuyết, moi ra một cây đuốc và hai hòn đá lấy lửa, lạch cạch vài tiếng đã châm được đuốc lên. Loài người ở đây tuy rằng vô cùng lạc hậu, nhưng đã biết dùng lửa, từ đá lấy lửa đến loại nhựa cây dùng để tẩm ngọn đuốc đều rất dễ tìm. Hahna cầm đuốc trở lại, cõng Nguyễn Giang lên tiến vào con đường nhỏ.

Mặt tuyết gần con đường có một chỗ hơi động đậy, một vật hình trứng màu vàng đất không tiếng động dò ra, ý định tiếp cận Hahna. Hahna rất cảnh giác, vừa thấy nó đến gần lập tức vung đuốc trong tay qua, vật đó lập tức rụt lại thật xa khỏi ngọn lửa. Theo bước chân của Hahna đi tới, không ngừng có thứ đó từ dưới tuyết thò ra ở bên cạnh muốn tập kích hai cha con, nhưng Hahna rất có kinh nghiệm, không để chúng đến gần lần nào.

Vật hình tròn đó là một bộ phận của những bụi cây mọc đầy ở đây, chúng được gọi là bụi rod, một loài thực vật săn mồi. Phần hình tròn đó khi tiếp cận được con mồi sẽ mở ra hai hàm răng sắc nhọn, cắn chặt con mồi không buông, sau đó những nhánh cây khác của bụi rod cũng quấn lên, kéo con mồi về phía gốc cây, nhánh cây của chúng nhìn như khô quắt nhưng lại hết sức dẻo dai, đã bị chúng bắt được thì dù chạy thoát cũng phải mất vài miếng thịt. Chính vì loài cây nguy hiểm này mà Moaa mới chọn nơi này làm nơi trú ngụ, một khu rừng rod lớn như vậy dã thú bình thường không dám đến gần, cho dù những con cao cấp hơn không sợ cây rod cũng không thích đi vào. Mà rod tuy hung hãn nhưng lại rất sợ lửa, chỉ cần biết cách, cầm một cây đuốc đi vào rừng rod cũng không có việc gì, hai cha con Moaa sống ở đây mười mấy năm, ra vào rất quen thuộc.

Hahna cõng Nguyễn Giang xuyên qua rừng rod, cuối cùng đến trước vách đá, bên trên cách mặt đất bảy tám trượng chính là nhà của họ, chỉ là tình trạng hiện tại Nguyễn Giang không thể dùng lực, Hahna cõng theo hắn không thể nào leo lên được. Nguyễn Giang còn đang suy nghĩ lấy cái gì buộc chính mình vào Hahna để cô bé leo lên thì Hahna đã nhanh nhẹn đặt hắn xuống dựa vào một tảng đá, nói - "Maam đợi con một chút." - Con bé nói xong cũng không đợi hắn đáp lời đã rút từ thắt lưng hắn con dao bằng xương thú, cầm đuốc đi thẳng đến gốc rod gần đó nhất. Dùng đuốc hù dọa nhánh cây, Hahna không khó khăn đến được gần gốc của chúng, chỗ này là nơi những nhánh cây nhỏ quấn lại giữa ấm cho gốc, lúc này bị ngọn lửa tới gần nên càng nỗ lực quấn lại chặt hơn, cả mấy cái đầu tròn cũng đã quay về quấn quanh một vòng bên ngoài.

Hahna nhìn gốc cây phản ứng, không biết nghĩ cái gì lại hì hì cười vài tiếng, một tay tiếp tục dùng đuốc dọa nó nằm im, một tay dùng con dao cắt nhánh của nó. Nhánh rod cực dẻo dai, dùng làm dây buộc vô cùng tốt.

Nguyễn Giang ngồi một chỗ, nghi hoặc chau mày nhìn Hahna. Trên người Hahna vẫn là bộ váy da thô ráp, dưới chân bao một lớp da thú, ngoài ra trên người không mang theo vật gì khác, mái tóc màu râu bắp xõa đến vai, rối bù, so với buổi sáng cùng Moaa đi ra ngoài không có gì khác biệt, nhưng mỗi cử chỉ mỗi động tác cùng Hahna trong trí nhớ của hắn lại hoàn toàn không giống. Theo ký ức của Moaa, Hahna là đứa bé ít lời, tối tăm, nhút nhát, luôn chỉ biết ỷ lại vào Moaa, cô bé đó không đời nào nghĩ được cách cắt cành rod làm dây.

Hahna rất nhanh đã cắt đủ dây cần thiết, quay lại chỗ Nguyễn Giang dùng mấy sợi dây buộc hắn vào người mình, xác định chắc chắn không rơi được mới bắt đầu leo lên, nữ thú nhân tuy không bằng nam thú nhân nhưng sức lực vẫn lớn hơn á thú, cõng theo một người leo núi hoàn toàn không thành vấn đề. Chẳng mấy chốc hai cha con đã lên đến hang động.

Đây là một hang động tự nhiên, lối vào rộng rãi nhưng bên trong có nhiều khúc quanh, nền động gập ghềnh lên xuống và đầy đá vụn, đi trong đó khá là vất vả. Từ cửa hang vào trong hơn hai mươi mét, không gian tiếp tục mở rộng ra, lại đi thêm gần mười mét mới đến nơi ở của Moaa và Hahna. Hang động ở chỗ này đột ngột rộng ra gấp mấy chục lần, hình thành một căn phòng bất quy tắc, chỗ rộng nhất có đến hơn hai mươi mét, lại có vài cái trụ đá lớn chia không gian ra làm vài phần. Mà cuối căn phòng, hang động vẫn còn tiếp tục chạy sâu vào lòng núi. Moaa đã từng vào trong thăm dò qua, bên trong còn vài "căn phòng" như thế này, có cái lớn hơn nhiều, cũng có cái nhỏ hơn, nhất sâu bên trong là một mạch nước ngầm, rất nhỏ, cũng không biết chảy về đâu. Nguyễn Giang tiếp nhận ký ức của Moaa liền đoán được đây là một hang động do mạch nước ngầm chảy tạo ra, bên trong lòng núi có rất nhiều đường ngách, chỗ Moaa thăm dò được có lẽ chỉ là một phần rất nhỏ của hệ thống hang ngầm này. Nhờ hệ thống hang động, chỗ ở của bọn họ rất rộng thoáng, vào mùa đông cũng không quá lạnh.

Căn phòng đã được Moaa cải biến không ít, nền động lót rất nhiều đá vụn để san bằng, trên đỉnh động vốn có một loại nấm đặc biệt Moaa đem từ nơi khác về để cung cấp ánh sáng nhưng vừa vào mùa đông đã khô héo cả. Trong động ngổn ngang một đống củi khô cùng xương động vật. Gần cuối căn phòng có một nơi hơi lõm vào được Moaa dùng làm giường ngủ, lót một lớp cỏ khô dày, trên cùng là da thú, gần giường có một vòng đá quây lại thành bếp lửa, cạnh bên đặt hai cái nồi đá cùng một cái nồi bằng xương sọ động vật, cũng có vài cái gần giống tô chén cũng làm từ xương thú. Gần bếp lửa chất một đống nhỏ hơn các loại củ thực vật có thể ăn được, thịt muối thì được đặt ở một căn phòng khác có nhiệt độ lạnh hơn ở bên trong.

Hahna ném cây đuốc vào bếp lửa, đem Nguyễn Giang đặt xuống giường rồi quay lại thêm củi vào bếp. Độ ấm trong hang theo ngọn lửa lớn lên mà ấm dần, nhưng cả hai người trong đó đều không nói chuyện. Hahna vẫn luôn nhìn ngọn lửa, mà Nguyễn Giang thì nhìn Hahna. Qua một lúc, Nguyễn Giang mới nhẹ giọng gọi một tiếng - "Hahna".

Hahna giương mắt nhìn lên, đó không phải là đôi mắt ngây ngô đầy ỷ lại trong ký ức của Moaa, mà rất sáng, rất trong, chứa đựng một ngọn lửa nhiệt thành điềm nhiên mà người ta hay bắt gặp ở người trẻ tuổi. Hô hấp của Nguyễn Giang cứng lại, nhưng Hahna dường như không để ý, mỉm cười hỏi - "Maam đói chưa? Con nấu canh thịt nha?" - Nói xong cũng không đợi hắn trả lời, đứng dậy cầm nồi ra cửa xúc tuyết.

"Ngươi không phải Hahna." - Nguyễn Giang nói, có chút nghẹn ngào và run rẩy.

Hahna dừng bước, quay đầu nhìn lại hắn, mím môi đáp - "Ngươi cũng đâu phải Moaa."

Nguyễn Giang ngẩn ra, cắn cắn môi, vẫn là không nhịn được để nước mắt từng giọt rơi xuống. Hắn đau lòng vì Moaa, đau lòng vì Hahna, hai cha con bọn họ gian nan nhiều năm như vậy, cuối cùng vẫn không tránh khỏi vận mệnh. Đối với hắn đây không phải là câu chuyện của một ai đó xa lạ, hắn có mọi ký ức của Moaa, mọi tâm tư của á thú đó. Hắn thương Hahna, như thể đó cũng là đứa con duy nhất của hắn, Moaa rời đi thân thể này làm hắn tiếc nuối nhưng không đến mức khổ sở, nhưng biết được Hahna cũng không còn hắn lại chịu không nổi.

Hahna như thể bị nước mắt của hắn xúc động, không nhịn được bước đến ôm lấy Nguyễn Giang rồi cũng thúc thít khóc, có lẽ cô bé cũng đang chịu đựng cùng một cảm giác như hắn, tình cảm của Hahna đối với Moaa chỉ sợ càng nồng liệt hơn, đứa bé đáng thương đó trong cuộc đời ngắn ngủi cũng chỉ có mỗi maam.

Khóc một lúc, Nguyễn Giang cố bình ổn lại cảm xúc, nhẹ nhàng vỗ đầu Hahna an ủi, nhưng hắn cũng không biết nói cái gì, hắn không thể làm gì được cho Moaa và Hahna, cũng không thể làm gì cho cô bé này.

Cô bé cũng không khóc lâu, chỉ chốc lát đã ngồi thẳng dậy lau nước mắt, vẫn còn mếu máo nói - "Con đi nấu canh thịt cho maam."

Nhìn cô bé bắt đầu hì hục làm việc, Nguyễn Giang cảm thấy tâm trạng khá hơn một chút, mở miệng hỏi - "Con tên là gì?"

"Con tên là Luciana Praesidt, bình thường hay gọi là Luci, mười sáu tuổi rưỡi."

So với Hahna cũng không lớn hơn bao nhiêu, Hahna năm nay mới mười bốn, phải qua mùa hè năm sau mới bước vào tuổi thứ mười lăm. Nguyễn Giang bắt đầu cảm thấy lo lắng cho Luci, đứa nhỏ này mới bằng ấy tuổi lại bị ném vào nơi như thế này, tâm trạng chỉ sợ so với hắn càng hoang mang đi. Vì vậy hắn mềm giọng nói - "Ta tên là Nguyễn Giang, đại khái khoảng một trăm tám mươi tuổi."

"Một trăm tám mươi?" - Luci trợn mắt nhìn hắn, trên mặt hoàn toàn là không tin nổi.

Nguyễn Giang bật cười, giải thích - "Ta là tu sĩ Nguyên Anh kỳ, cho nên tuổi thọ dài hơn người bình thường."

"Nguyên Anh?" - Trông Luci càng có vẻ ngạc nhiên hơn - "Trên đời này thật sự có tu sĩ sao? Trong truyện viết là thật?"

Nguyễn Giang bắt đầu thấy có vấn đề, nghi ngờ hỏi - "Con chưa từng gặp được tu sĩ?"

"Không có, con còn chưa gặp được chuyện gì phi khoa học đâu." - Luci nhún nhún vai.

Moaa nhíu mày, nếu là người ở Thiên Nguyên giới thì dù là phàm nhân cũng không lý nào lại chưa từng nghe nói đến tu sĩ, trừ khi.. Nghĩ đến thế giới này cũng khác hoàn toàn với Thiên Nguyên, hắn nghĩ đến một khả năng.

"Có lẽ chúng ta vốn không cùng một thế giới." - Luci đã trước tiên nói ra phán đoán này. - "Chỗ con ở gọi là Địa Cầu, nền văn minh của nhân loại chủ yếu dựa vào tri thức và sáng tạo dựa trên tri thức, chính là cái gọi là khoa học ấy, những thứ như tu luyện gì đó có thật hay không con không chắc nhưng đa phần đều là lừa đảo thôi."

Nguyễn Giang gật đầu - "Hẳn là thế, chỗ ta ở gọi là Thiên Nguyên giới."

"Nghe tên là biết tu tiên giới rồi." - Luci lại nhún vai - Nguyễn Giang cảm thấy cử chỉ này là lạ nhưng hắn có thể hiểu được hàm nghĩa của nó.

Nguyễn Giang nhìn cô bé, chần chờ hỏi - "Con.. vì sao lại đến đây?"

Luci thở dài - "Thì đại loại là ngủm rồi ấy, nổ tan xác luôn, sau khi tỉnh lại thì đã ở đây rồi."

Nguyễn Giang nhíu mày, câu trả lời cũng không ngoài suy đoán của hắn - "Ta cũng vậy, đây là trùng hợp sao?"

Luci nhăn nhăn mày, lắc đầu nói - "Con cảm thấy không quá có khả năng."

"Con đoán đúng rồi đấy."

Một âm thanh thứ ba đột ngột cắm vào. Cả Nguyễn Giang và Luci đều giật mình, Luci chớp mắt đã lao đến chỗ Nguyễn Giang đem hắn che sau lưng, đối mặt với nơi phát ra âm thanh. Nơi đó vốn dĩ không có gì lại đột nhiên hiện ra một người đàn ông tóc nâu mặc đồ dài màu trắng, dung mạo tuấn tú lại hết sức ôn hòa, mỉm cười nhìn bọn họ. Moaa rõ ràng cảm nhận được sau khi nhìn rõ người đó, thân thể căng chặt của Luci lập tức thả lỏng lại. Tuy vậy, cô nhỏ vẫn không từ bỏ cảnh giác, hung hăng hỏi - "Ông là ai?"

Người đàn ông chắp hai tay trước người, từ tốn đáp - "Ta gọi là JP, là hệ thống theo dõi thế giới này. Không cần sợ ta, thế giới nào cũng có một hệ thống như thế, chỉ là con không biết thôi. Thế giới của Nguyễn Giang hệ thống tên là JVS, còn chỗ của con là JE."

"JE? E chính là Earth?" - Luci nghiêng đầu hỏi lại.

JP hơi lắc đầu đáp - "Không phải, chỉ là trùng hợp mà thôi, Earth, Địa cầu hay gì khác đều là các con tự gọi hành tinh của mình, người bên ngoài không gọi như vậy."

Luci gật gật đầu, ngồi xuống mép giường cạnh Nguyễn Giang, khoanh tay nói - "Được rồi, vậy quý ngài hệ thống có thể giải thích xem chuyện gì đang xảy ra không?"

Nguyễn Giang nằm sau lưng Luci cũng không lên tiếng, hắn không hiểu vài từ trong đối thoại của hai người kia, nhưng hắn không định ngắt lời.

JP gật đầu - "Ta xuất hiện ở đây chính là vì chuyện này. Hai người ở thế giới mình hẳn là biết rõ, Thiên Nguyên giới hay Địa Cầu đều đang lâm vào tình trạng cạn kiệt tài nguyên, nhân loại nơi đó đang bước gần đến bờ vực diệt vong. Đúng không?"

Luci chậm rãi gật đầu, Nguyễn Giang cũng không phản biện, hắn biết rõ thiên địa ở Thiên Nguyên đã sắp hỏng mất, linh khí cạn kiệt, yêu thú hoang dã đã gần như vắng bóng, tu sĩ cao cấp ngày càng nhiều nhưng chưa ai tìm được cách phi thăng, tranh đoạt tài nguyên cũng ngày càng quyết liệt, thiên tai nhân họa lan tràn, phàm nhân ngày càng khó sống sót, cho dù tu sĩ Nguyên Anh như hắn cũng vì thế mà chết.

Thấy hai người đều không phản đối, JP nói tiếp - "Cụ thể thì bên trên ý tưởng là như thế nào ta cũng không được rõ, nhưng hai tháng trước tất cả các hệ thống đều nhận được thông báo yêu cầu đem loài người ở các thế giới chuẩn bị diệt vong đều lưu đày đến các thế giới hệ Omet, chính là kiểu thế giới nơi các ngươi đang ở đây. Thế giới kiểu Omet rất khó sinh tồn, loài người ở đây không có ưu thế rõ rệt so với hệ sinh thái xung quanh, nếu lập tức dời các ngươi đến, chỉ sợ trong vòng một tháng sẽ chết hơn phân nửa. Ban đầu chúng ta định chọn một nhóm người thả qua trước để thử nghiệm, nhưng như vậy những người đó khả năng sống sót càng thấp, đối với họ quá bất công. Cuối cùng, chúng ta quyết định chọn lựa một số người vừa chết đi, lại có người ở thế giới này có thể chất phù hợp cũng vừa chết đi đổi đến để thử nghiệm. Các ngươi đến đây đã có sẵn thân thể thích nghi với thế giới này, lại có ký ức của người trước để lại, có thân phận cụ thể trong cộng đồng, hẳn là khả năng sinh tồn sẽ cao hơn."

Nguyễn Giang nghe JP nói một hồi, trong lòng chỉ thấy vô cùng vớ vẩn, Địa Cầu là nơi như thế nào hắn không biết, nhưng Thiên Nguyên giới lại đầy cường giả, tu sĩ cao cấp nhiều vô cùng, ai có thể nói lưu đày là lưu đày bọn họ được? Bất quá ngẫm lại, nếu có thể nhìn thấy đám lão tổ cao cao tại thượng lại mặt người dạ thú kia bị ném đến nơi này làm người nguyên thủy, hắn chết thêm một lần cũng thấy mãn nguyện. Cho nên trong lúc Luci còn đang trầm tư tiêu hóa những gì vừa nghe được, Nguyễn Giang đã mở miệng hỏi trước - "Các ông thật sự có thể đem người Thiên Nguyên đến đây lưu đày? Ở đó có rất nhiều tu sĩ cao cấp."

JP không ngoài ý muốn với câu hỏi này, dùng ngón trỏ chỉ lên trời đáp - "Bên trên luôn có người mạnh hơn bọn họ. Hơn nữa, tu sĩ dù có mạnh cách mấy, không có linh khí cùng linh căn thì cũng chỉ là người bình thường thôi. Thế giới dạng Omet cùng thế giới dạng Jang như các ngươi là hai hệ thống khác biệt, cho dù ngươi có mang được toàn bộ tu vi đến đây thì cũng không có gì dùng."

Nguyễn Giang không quá đồng ý - "Nếu là tu sĩ luyện thể hoặc chuyên luyện hồn thì sao?"

JP bật cười - "Mặc kệ là ai, kể cả một người còn sống bị đưa đến thế giới này trước tiên thân thể sẽ được cải tạo thành thú nhân và á thú, cái gì luyện thể cũng theo đó biến mất không còn. Còn cái cậu nói là luyện hồn kỳ thật không phải chân chính rèn luyện linh hồn, mà nó chỉ là luyện ra một loại năng lượng mà chỉ có linh hồn mới dùng được, tương tự với việc linh căn thu nạp linh khí để sử dụng vậy, thế giới này sẽ tự mình thanh lọc những loại năng lượng đó, trừ khi cậu có thể chân chính khai thác được sức mạnh thực sự của linh hồn mình, nếu không vào đây rồi thì tất cả đều biến mất."

"Sức mạnh thực sự của linh hồn là cái gì?" - Nguyễn Giang bắt được một đoạn mấu chốt.

"Ở thế giới của cậu, chỉ có tu sĩ Phật tu là miễn cưỡng chạm đến thứ sức mạnh đó." - JP mang theo một chút bí ẩn trên mặt đáp.

Nguyễn Giang nhíu mày, hắn cảm thấy mình hiểu ra gì đó, nhưng lại rốt cuộc không thể xác định đó là cái gì.

Thấy hai người đã nói xong, Luci mới lên tiếng hỏi JP - Con muốn biết "bên trên" mà ông nói là ai? Hay cái gì? Các ông và bên trên quan hệ như thế nào? "

JP chỉ khẽ cười lắc đầu -" Luci à Luci, con biết hỏi ta những điều này sẽ không nhận được câu trả lời mà, đúng không? "

Luci cười trừ, thở dài lại hỏi một chuyện khác -" Kế hoạch này bắt đầu từ hai tháng trước? "

JP cười gật đầu.

" Hai tháng này có bao nhiêu người bị đưa đến đây? Tình hình của bọn họ hiện tại thế nào? "- Luci hỏi tiếp.

JP vẫn giữ tư thế chắp hai tay trước người, thành thạo đáp -" Đã có bốn mươi tám ngàn chín trăm tám mươi mốt người, tính cả con và Nguyễn Giang, qua hai tháng đã có bảy mươi tư người tử vong, lý do có rất nhiều, có hai người vì kɧıêυ ҡɧí©ɧ quyền lực của thủ lĩnh và tư tế bị gϊếŧ, một người vì phạm vào luật lệ của bộ lạc bị tử hình, một người bị người bên cạnh hại chết, hai người do thi đấu giữa các thú nhân mà chết, ba mươi hai người bị chết cóng, dù sao hiện tại đang là mùa tuyết, hai mươi sáu người do dã thú tập kích bộ lạc bị gϊếŧ, ba người đi lạc khỏi bộ lạc bị dã thú gϊếŧ, một người rơi xuống vực, sáu người còn lại bị động đất, hang động sập. Số còn lại tình huống rất đa dạng, dù sao tạm thời vẫn còn sống. "

" Bảy mươi tư trên tổng số gần năm mươi ngàn, xem như tỷ lệ rất thấp. "- Nguyễn Giang gật đầu nói, nhưng trong lòng vẫn không thoải mái, bảy mươi tư tính mạng cũng không tính ít.

Luci cười cười -" Ông ấy đã nói rồi đấy, đây vốn là thế giới của thú nhân và á thú, chúng ta hiện tại đều là thú nhân cùng á thú, lại có ký ức người trước để lại, nếu không tự tìm chết hoặc quá xui xẻo, đương nhiên có thể sống sót. Thiên tai cùng dã thú là nguy hiểm thường trực, ngày nào chẳng có người chết. Giống như sáu người bị động đất kia, ở gần bọn họ hẳn là cũng chết không ít người bản địa? "

JP đã thu lại nụ cười trên mặt từ lúc nào, nhẹ gật đầu -" Động đất rất mạnh, có một bộ lạc gần tâm chấn hoàn toàn biến mất, sáu bộ lạc gần đó cũng chết hơn một nửa, những bộ lạc xa hơn cũng có người chết, tổng cộng hơn tám trăm người thương vong. "

Moaa thở dài, còn may mà loài người ở đây cư trú rất thưa thớt, bởi vì chỉ cần tập trung đông một chút, dã thú xung quanh sẽ cảm thấy uy hϊếp mà liên hợp lại thanh trừng, cho nên một bộ lạc chỉ giới hạn trong trăm người, khoảng cách giữa hai bộ lạc cũng rất xa, cho nên thiên tai tới cũng không tới mức thương vong quá nhiều.

" Câu hỏi tiếp theo, các ông cần thông tin gì từ chúng tôi? Có nhiệm vụ cụ thể nào không? "- Luci lướt qua vấn đề vừa rồi, tiếp tục hỏi.

JP lắc đầu -" Không có, vốn là chỉ muốn quan sát người từ các thế giới khác bị chuyển đến đây sẽ thích ứng và sinh sống như thế nào, cho nên con chỉ cần tồn tại là được, chúng ta không có yêu cầu gì khác. "

Luci gật đầu, lại hỏi tiếp -" Thời gian quan sát là bao lâu? Thông tin của chúng tôi ai có thể xem? "

" Thời hạn trước mắt dự định là năm năm. Thông tin cụ thể của từng người sẽ không có ai được xem cả, chúng ta chỉ tổng hợp thành số liệu yêu cầu để chuẩn bị chương trình di dời, cho nên cứ yên tâm sinh hoạt. Kỳ thật từ trước vẫn luôn có hệ thống quan sát loài người, hiện tại cũng là như thế, không có gì khác cả. "- JP dường như hiểu Luci lo lắng cái gì, mỉm cười trấn an.

Luci hơi cử động, đưa tay lên dường như muốn chạm vào mặt một chút nhưng nửa chừng lại rụt về, lại hỏi -" Nếu gọi là hệ thống, vậy đây hẳn cũng không phải bản thể của ông? "

" Đương nhiên, đây chỉ là một hình chiếu ảo thôi. "- JP cười nói, vừa dứt lời, thân hình ông ta lại chớp một cái biến mất, thay vào đó là một quả cầu kim loại kỳ quái lớn bằng quả cam có rất nhiều đường rãnh phát sáng.

Luci hừ cười một tiếng -" Chọn hình tượng đó xuất hiện là muốn làm tôi bớt cảnh giác đúng không? "

" Đúng vậy, rất có tác dụng đúng không? "- Giọng nói của JP phát ra từ quả cầu, sau đó quả cầu biến mất, hình ảnh người đàn ông lại hiện ra.

Luci bĩu môi, không đáp lời mà hỏi tiếp chuyện khác.

" Tiếp theo, đợi cho kế hoạch di dời của các ông bắt đầu, chúng tôi sẽ thế nào? Tiếp tục ở đây hay lại dời đi nơi khác? "

" Đương nhiên tiếp tục ở lại đây, chúng ta sẽ không tự nhiên cướp đoạt cuộc sống của một người. "

" Nếu đã làm chuột bạch, vậy chúng tôi có thể nhận được giúp đỡ gì từ các ông không? Hay là ưu tiên gì đó? "- Luci khẽ cười hỏi.

JP cười cười -" Ta căn bản không giúp được gì cả, không cần trông mong, hệ thống ở thế giới khác còn có thể cung cấp tri thức hoặc tích cóp tài nguyên, nhưng thế giới kiểu Omet đều chưa được khai phá gì cả, loài người nắm giữ tri thức về thế giới xung quanh quá ít, mà hệ thống chỉ là hệ thống, không có khả năng tự mình nghiên cứu tìm tòi, cái gì hữu ích, dùng như thế nào ta đều không biết, nói chung là không có gì cho con được cả. "

Luci thở dài -" Biết ngay mà! Thế nếu có người tìm được cái gì hữu dụng ông có thể thông báo một tiếng không? "

JP bất lực lắc đầu -" Con phải biết là ta cũng không phải muốn làm gì thì làm, chỉ có lần này là ta có cơ hội xuất hiện giải thích một lần, sau này ta cũng không được phép nói chuyện với con nữa, cũng không thể quan sát từng chút ai đang làm gì. Máy theo dõi là một dụng cụ có hệ thống độc lập, nó sẽ quan sát, phân tích thành dữ liệu rồi truyền dữ liệu tổng hợp cho ta, nếu không có việc gì đặc biệt được cho phép, hoàn toàn không ai có thể truy cập hình ảnh được máy quan sát lưu trữ cả. Tương tự, nếu một người không cho phép, ta cũng không thể tiết lộ thông tin của hắn cho ai khác biết. "

Nguyễn Giang nhất thời cũng không hiểu hết những thứ JP vừa nói, có rất nhiều từ ngữ hắn hoàn toàn không hiểu, nhưng ít nhất hắn cảm thấy yên tâm vì mình cũng không phải bị một đôi mắt chằm chằm theo dõi nhất cử nhất động.

Luci có vẻ không gặp vấn đề khi lý giải thông tin JP cung cấp, cô bé nghiêng đầu hỏi lại -" Vậy mỗi khi có người đến ông đều xuất hiện để nói chuyện như vậy? "

" Cũng không hẳn, chỉ một số thôi, những người tương đối đặc biệt như con và Nguyễn Giang, còn lại thì ta chỉ bí mật dùng văn tự giải thích sơ lược chuyện gì xảy ra thôi. "- JP không che giấu đáp.

" Như thế nào gọi là đặc biệt? "- Nguyễn Giang tò mò hỏi, đáng tiếc JP chỉ mỉm cười không trả lời.

Luci cúi đầu suy nghĩ một chút, lại hỏi -" Cái tên chết cùng lúc với con có đến đây không? Ông có thể nói với con không? "

JP khẽ cười -" Cái này thì có thể, ta vừa ở chỗ cậu ta xong, cậu ta cho phép ta tiết lộ thông tin của mình cho con. "

Luci bĩu môi -" Hắn ở đâu? "

" Dựa theo hướng nhìn của con, cách đây một ngàn bốn trăm sáu mươi tám kilomet, hướng chín giờ. Ở cùng hai cậu con nuôi của hắn. "

Luci liền quay đầu nhìn sang bên trái, gật gật đầu, lại không lên tiếng.

Thấy vậy JP hỏi lại -" Còn câu hỏi nào khác không? "

Luci lắc đầu, nhưng Nguyễn Giang lại lên tiếng -" Còn một chuyện, Moaa và Hahna thật đâu rồi? "

JP nhún vai -" Đi đến nơi họ nên đến, cậu biết chỗ đó mà, trước khi bị đem đến đây cậu đã ở đó một thời gian đấy thôi. "

Nguyễn Giang cau mày, nói thật ra nếu là chính mình ở nơi đó, hắn rất vừa lòng, nhưng biết người khác bị đưa đến đó hắn lại không thể nào yên lòng được.

" Nếu không có việc gì nữa, vậy hai người nghỉ ngơi đi. À đúng rồi, thương tích của Nguyễn Giang có thể dùng loại rễ cây này chữa trị, Simon đặc biệt dặn ta phải nói cái này cho con. "

JP vừa nói vừa thay đổi hình dáng thành một loại cỏ thấp có hoa màu trắng, Moaa cũng biết loại cỏ đó, chỉ là trước nay không biết nó có tác dụng trị thương. Luci cũng nhìn kỹ xong gật đầu, không để ý JP biến mất mà nói với Nguyễn Giang -" Maam uống đỡ chút nước thịt, con chạy đi tìm thuốc, loại cỏ này bên cạnh suối có rất nhiều. "

Nguyễn Giang lại không đồng ý -" Đừng đi, sắp tối rồi, đêm nay là đêm trăng tím, nếu lỡ về không kịp sẽ nguy hiểm. "

Luci đi ra cửa động nhìn trời, quay vào nói -" Không sao, vẫn dư thời gian, con đi sẽ về ngay."