"Anh muốn làm gì?"
Phó Thành Chu không nói chuyện, dùng mu bàn chân kéo lại món đồ chơi xinh đẹp sắp lui đến cuối giường, thừa dịp bất ngờ, xoay người đè ở trên người Thịnh Mộc Vũ.
Bị hắn hành hạ một trận, thận lại đau, băng vải thấm ra vết máu, Thịnh Mộc Vũ đổ mồ hôi lạnh, làm người tức giận là cậu bị hắn đè không thể động đậy, đánh cũng không lại, tức giận cực kỳ, trên người lại đau, cảm xúc liền không ổn định, nước mắt chảy ra từ khóe mắt, thấm ướt gối đầu.
Một giây sau đã bị người mê muội liếʍ láp, phía trên truyền đến tiếng cười khẽ: "Nước mắt của em ngọt thật. "
Nếu không phải hai tay của Thịnh Mộc Vũ đang bị hắn kiềm chế thì dù thế nào cậu cũng phải tặng cho tên NPC này một cái tát, lưu manh đáng chết, biếи ŧɦái thối tha!
Căm giận bất bình quay đầu sang chỗ khác không nhìn hắn, nhưng nước mắt vẫn tuôn ra khỏi hốc mắt, không có cách nào, câu cũng không muốn khóc, nhưng mà lúc tên bệnh tâm thần nào đó cưỡi trên người cậu, hai chân của hắn đã đè nặng eo cậu.
Lúc này, trên eo chợt nhẹ hẳn, Phó Thành Chu rời khỏi người cậu, lại vén quần áo của cậu lên lần nữa, đầu ngón tay lướt qua băng vải, một giây sau lập tức trở nên lỏng lẻo, vết thương bại lộ trong không khí, một cái hôn lạnh lẽo ướŧ áŧ rơi xuống, chằng chịt nụ hôn trên vết thương của cậu.
Loại cảm giác không thể nói rõ này kí©ɧ ŧɧí©ɧ Thịnh Mộc Vũ tê cả da đầu, bắt đầu hừ hừ, eo vốn là chỗ mẫn cảm của cậu, không chịu nổi hắn liếʍ như thế này.
Cổ tay không còn xiềng xích, Thịnh Mộc Vũ trực tiếp dùng tay nắm lấy đầu tóc của cái tên đang vùi đầu vào trên eo của cậu, quả thận yếu ớt được giải phóng.
Phó Thành Chu bị nắm tóc cũng không tức giận, trái lại cầm lấy tay của đối phương vô cùng bình tĩnh, đặt ở bên môi, lè lưỡi liếʍ đầu ngón tay của cậu, hôn vào lòng bàn tay của cậu.
"Đm, anh là chó hả, cứ liếʍ liếʍ liếʍ, có bị điên không!" Thịnh Mộc Vũ nóng cả mặt hốt hoảng rút tay về, khôi phục lại nhịp tim rối loạn của bản thân.
Cũng vào lúc này, cậu mới phát hiện vết thương trên eo của mình đã khép lại vô cùng kì diệu, chỉ để lại một hình vẽ giống hoa hồng đỏ, màu sắc rất nhạt, hình dạng rất nhỏ, cái này lại là thứ gì?
"Này, anh làm cái quái gì với tôi vậy?" Thịnh Mộc Vũ đạp chân của Phó Thành Chu một cái không nặng không nhẹ.
"Ký hiệu của tôi. " Phó Thành Chu lại đè lên, giọng nói mê hoặc như ma quỷ vang lên bên tai: "Một khi cái này được hình thành, em sẽ thuộc về tôi, bạn nhỏ...xinh đẹp. "
"Bạn nhỏ mọe anh..."
"Ưmmm... anh làm gì thế"
"Bệnh tâm thần! Không được hôn tôi!"
"Đừng tưởng rằng anh là NPC thì có thể đυ.ng chạm tôi, nói cho anh biết, không thể nào!"
"Ưmmm~ aaaa... Đừng có hôn eo của tôi"
Phó Thành Chu không nghe, hôn hôn sờ sờ rất hăng hái, trêu chọc làm người đỏ cả đuôi mắt, run rẩy thân thể chui vào trong chăn, giống như con rùa đen, nếu đã rúc vào trong mai, chắc chắn sẽ không ra ngoài.
"Anh cút đi!" Vào lúc này, giọng nói dễ nghe như ngọc trai rơi mâm ngọc trở nên có chút khàn khàn: "Tôi không muốn nhìn thấy anh. "
Phó Thành Chu mỉm cười, chọc cái chăn một chút, truyền đến tiếng thở hổn hển của đối phương.
Trêu chọc quá mức thì sẽ không thú vị.
Phó Thành Chu sung sướиɠ rời đi, chẳng biết đi đâu.
Thịnh Mộc Vũ nghe một hồi không có động tĩnh, cẩn thận lộ con mắt ra, thấy người thật sự đi rồi thì thở phào nhẹ nhõm, mở chăn ra, ngủ trong trong tâm trạng tràn đầy tâm sự.
Ở trong mộng, tên NPC họ Phó cũng không buông tha cậu, sau giấc mộng kỳ lạ, Thịnh Mộc Vũ bị dọa nên dậy sớm, khi đánh răng rửa mặt thì phát hiện đáy mắt có vết bầm đen nhàn nhạt.
"Ôi, quả nhiên, không thể trêu chọc NPC cấp cao gì đó, nhất là loại bệnh tâm thần như Phó Thành Chu. " Thịnh Mộc Vũ nhìn vẻ mặt tiều tụy của mình trong gương, thở dài một tiếng: "Sớm biết vậy thì không nên lục cái thẻ công tác kia rồi... mình đúng thật là con trai của xui xẻo do trời chọn mà. "
Đi xuống lầu, mấy người khác vẫn chưa dậy, Thịnh Mộc Vũ tự mình đi đến chỗ buffet lựa chọn vài món ăn sáng lấp đầy cái bụng trống không, ngồi ăn trên băng ghế trước cửa sổ vô cùng tao nhã, lúc này một gương mặt đột nhiên dán lên trên cửa sổ, rõ ràng là con rối nam không thấy tăm hơi ngày hôm qua, gương mặt vẫn là biểu cảm như vậy, nhưng động tác càng cứng ngắc hơn, mọi cử động giống như người máy bị khống chế, ánh mắt trống rỗng, khóe miệng nứt ra, dọa Thịnh Mộc Vũ sợ đến nỗi tim đập trật nửa nhịp, đĩa thức ăn rơi xuống sàn gạch men, phát ra tiếng vang lanh lảnh.
Sau khi Thịnh Mộc Vũ khom lưng nhặt đĩa thức ăn lên rồi nhìn lại lần nữa, đã không thấy bóng người.
"Rõ ràng cũng là lệ quỷ! Cũng thật biết đùa..." Thịnh Mộc Vũ cắn măng ngâm, nhướng mày nghĩ thầm.
"Ôi trời, hôm nay cậu thức dậy sớm ghê, thế nào? Tối hôm qua ngủ không ngon sao?" Giọng nói tùy tiện của Triệu Lực Nghiêm cắt ngang suy nghĩ của Thịnh Mộc Vũ.
"Bình thường thôi. "
"Cậu trai, quầng thâm mắt của cậu đã thành như vậy, có con rối tới quấy rầy hả?"
"Tối hôm qua cậu có thấy con rối không?"
"Có thấy, nhưng không dám làm gì hết, chỉ quẩn quanh xung quanh giường mãi, đến giờ thì không nhìn thấy nữa. "
"Có sắp xếp giày như tôi nói không?"
"Nào dám không chứ. "
"Vậy quầng thâm mắt này của cậu cũng đậm quá rồi..." Thịnh Mộc Vũ lấy tay chỉ nhẹ.
"Một thứ không phải người cũng chẳng phải quỷ cứ ở bên giường nhìn cậu, cậu có thể ngủ ngon sao? Tuy rằng sau đó cũng rời khỏi nhưng nghĩ lại cũng đủ kinh hồn bạt vía. " Triệu Lực Nghiêm cắn ngụm bánh mì, sắc mặt hơi kém.
Không qua bao lâu thì Hà Vân và Tiêu Xảo Xảo cũng xuống lầu, hai người tùy tiện ăn vài thứ, tiểu đội bốn người lập tức xuất phát.
Ở ngoài cửa đều là đống hoang tàn, tràn đầy thê lương, trong khoảng thời gian ngắn, mấy người cũng không biết nên đi hướng nào.
"Anh Vũ, đi đâu tìm manh mối đây?"
Vừa dứt lời, ba người đồng loạt, không hẹn mà cùng nhìn Thịnh Mộc Vũ.
Có thể là dung mạo của cậu rất có cảm giác an toàn, nên khi có ý kiến gì, tất cả mọi người đều thích hỏi cái nhìn của cậu, theo quyết định của cậu.
Thịnh Mộc Vũ: "......" Tôi thật sự chỉ muốn nằm ăn chờ ngủm thôi, hoàn thành giấc mộng con cá rảnh rỗi của tôi đi, không muốn động não đâu.
"Đến rạp hát con rối đi. "
"Vừa ra ngoài thì đã kí©ɧ ŧɧí©ɧ như vậy sao? Lỡ như còn có con rối tấn công chúng ta thì làm sao bây giờ?" Triệu Lực Nghiêm nói.
Thịnh Mộc Vũ lười nói nữa, hơi ngước mắt: "Có đi không. "
Ba người trăm miệng một lời: "Đi!"
"Đi thì đi thôi, lo lắng cái gì?"
"Người anh em, tôi không có sợ hãi, chân tôi chỉ run chút thôi. " Triệu Lực Nghiêm xấu hổ ra vẻ ta đây nói.
Vốn tưởng rằng là chàng trai cơ bắp cao 190 cm, không nghĩ rằng trong lòng chàng trai cơ bắp còn có một cô công chúa nhỏ, cậu cũng nhìn hiểu cái tương phản này.
Thịnh Mộc Vũ vẫn đi tuốt ở đàng trước để dẫn đường, còn tại sao không để cho ba người phía sau dẫn đường, vẫn là thôi đi, có lẽ còn chưa bị NPC và lệ quỷ hại chết thì cậu đã bị hù chết bởi đồng đội của mình đột nhiên nhảy dựng, lá gan của người này càng nhỏ hơn người kia.
Lúc tới rạp hát, không thấy con rối, chỉ còn vết máu loang lổ trên mặt đất, mùi máu tươi bám dai như đỉa.
Thịnh Mộc Vũ rất ghét cái mùi này, cứ luẩn quẩn ở mũi, vẻ mặt bình tĩnh cau mày lại rồi lui về phía sau mấy bước.
"Anh Vũ, nơi này có một cánh cửa đi thông phía sau, chúng ta có nên đi xem thử không?" Tiêu Xảo Xảo hỏi.
"Đi thôi, dù sao ở đây cũng không có manh mối gì có ích hết. "
- ---
Tác giả có lời muốn nói:
Phó Thành Chu: Eo của vợ yêu mẫn cảm quá, muốn hôn hôn
Tôi: Hôn một lần là được rồi ~(một jio đá văng không lưu tình chút nào)