Hoạn Quan Thâm Trầm Của Công Chúa Tâm Cơ

Chương 4: Phạt quỳ

Tiết Chi dừng lại bước chân, theo sau y là Tấc An đang nắm chặt tay áo, hôm qua hắn có đi Ninh Nhạc Cung thăm thập tam công chúa, lúc đó nàng không thấy hắn nên bây giờ tính sổ với chưởng ấn nhà mình sao?

Tiết Chi đứng thẳng người, hơi cúi đầu nhìn chăm chú Trình Ấu Dung: "Điện hạ còn có chuyện gì sao?"

Trình Ấu Dung quay mặt đi, nhìn chằm chằm vào chậu hoa ở góc tường, trong lòng có cảm xúc gì đó đang dâng trào mà nàng không thể giải thích được, cho dù nàng đã khắc ghi chữ trên tờ giấy kia nhưng vẫn không nhịn được nói chuyện với Tiết Chi.

"Bổn cung còn chưa cho phép ngươi đi, ngươi dựa vào đâu để đi?" Trình Ấu Dung quay đầu lại, nhìn chằm chằm đai lưng của Tiết Chi.

Hắn có địa vị cao, ăn mặc và sinh hoạt cách biệt một trời với tiểu thái giám, ngay cả một chiếc thắt lưng nhỏ cũng có hoa văn thêu rất tinh xảo.

Tiết Chi thấp giọng hỏi nàng: "Vậy khi nào điện hạ mới cho nô tài rời đi? Nô tà còn phải đi thỉnh an hoàng hậu, nếu đến muộn, nô tài bị trừng phạt thì phải làm sao đây?"

Trình Ấu Dung cười lạnh một tiếng, rồi nói: "Tiết Chi, hoàng hậu khoan dung với cung nhân nhất, hơn nữa ngươi lại là hồng nhân bên người hoàng đế, ai sẽ trừng phạt ngươi?"

Tiết Chi nhướng mày, chưa kịp mở miệng thì nàng đã nói tiếp: “Chẳng lẽ bây giờ một hoạn quan nho nhỏ cũng không để ta vào mắt sao?’

Lời cuối có vài phần tức giận, khiến Tiết Chi thiếu chút nữa bật cười thành tiếng, nàng tức giận sao, người nên tức giận là hắn mới đúng!

“Quỳ xuống, đợi bổn cung thỉnh an hoàng hậu xong ngươi mới được tiến vào.” Trình Ấu Dung ngẩng mặt lên, nhìn thẳng vào Tiết Chi.

Tiết Chi vén áo bào, mặt không biểu tình quỳ xuống đất, sau khi tuyết tan, nền gạch lạnh thấu xương phủ một lớp vết nước, hơi lạnh trong phút chốc lan lên chân.

Lúc này tâm tình Trình Ấu Dung tựa hồ đã khá hơn, nàng không thèm phản ứng với Tiết Chi nữa, xoay người tiến vào trong điện.

Ánh mắt lạnh lùng của Tiết Chi nhìn bóng lưng nàng biến mất sau rèm cửa, Tấc An ở phía sau khoác áo choàng lên vai hắn.

"Lấy ra đi, nô tài bị phạt, đâu ra quy củ được khoác áo choàng." Tiết Chi lạnh lùng nói.

Tấc An vội vàng thu lại áo choàng.

Trình Ấu Dung ngồi trong cung chờ một hồi, hoàng hậu mới chậm rãi bước ra.

"Có phải ta đã để con đợi lâu không?" Hoàng hậu mỉm cười hỏi nàng.

Trình Ấu Dung cong môi cười: "Là nhi thần tới sớm."

Quả thực nàng đã đến quá sớm, nếu không đã không đυ.ng phải Tiết Chi.

Trong lúc nói chuyện với hoàng hậu, Trình Ấu Dung thường xuyên thất thần, tim đột nhiên đập thình thích, tâm trạng bây giờ thậm chí còn u ám hơn trước.

Hoàng hậu thấy nàng thỉnh thoảng lại nhìn ra phía rèm cửa, liền hỏi: "Có chuyện gì sao? Nếu có chuyện gì thì con cứ đi trước đi, dù sao lát nữa các nàng cũng tới thỉnh an."

Trình Ấu Dung bị lời nói thông tình đạt lý của hoàng hậu làm hoàn hồn, nàng ngơ ngác nói: “Nhi thần không có việc gì ạ."

"Còn nói không có việc gì, bổn cung thấy con cứ chốc chốc lại nhìn chằm chằm tấm rèm cửa kia, chẳng lẽ hoa văn trên rèm cửa của bổn cung làm con ngây người sao?" Hoàng hậu cười nói.