Sau khi dùng ngọ thiện xong, Trình Ấu Dung sai Tố Lan dọn ghế nằm ra trước mái hiên, doạ Tố Lan hoảng sợ.
"Điện hạ, bên ngoài tuyết rơi dày đặc, muốn người muốn ngắm tuyết thì ngắm qua cửa sổ là được." Tố Lan khuyên nhủ.
Vẻ mặt Trình Ấu Dung đầy chán nản, lúc này nàng mới nhớ ra hiện tại đã là mùa đông.
Nàng không thích mùa đông, đặc biệt là mùa đông trong cung.
Trong cung vốn đã lạnh lẽo, sau khi mưa hoặc tuyết rợi lại càng lạnh hơn, răng môi va lập cập, ở trong tẩm điện lâu mà thì buồn chán.
Nhưng ai bảo nàng vừa tỉnh đã trúng ngay tháng 12, lãng phí mùa hè và mùa thu, Trình Ấu Dung ghé người lên bàn thở dài.
Nàng không có việc gì làm nên đứng dậy đi đến án thư định vẽ vời cho khuây khỏa.
Dưới án thư có một ngăn kéo bị khóa, nàng dùng sức kéo ra nhưng không mở được, trong lòng dấy lên nghi hoặc.
Trình Ấu Dung đảo mắt tìm chìa khóa, nàng hoàn toàn không nhớ ai đã khóa ngăn kéo chứ đừng nói nhớ ra bên trong có gì.
"Tố Lan." Trình Ấu Dung gọi.
Tố Lan vội vàng vén rèm bước vào: "Điện hạ, có chuyện gì sao?"
“Chìa khóa ngăn kéo này đâu?” Nàng đứng tại chỗ, nhìn chằm chằm Tố Lan.
Sắc mặt Tố Lan hơi thay đổi, vội vàng nói: "Nô tỳ không biết, ngày thường người không cho phép chúng nô tỳ đến gần án thư."
Trình Ấu Dung buông tay đang cầm ngăn kéo ta, hai tay khoanh trước ngực, ánh mắt lạnh băng, giọng nói càng lạnh hơn: “Tố Lan, rốt cuộc ngươi đang giấu bổn cung cái gì?”
Tố Lan lại quỳ trên mặt đất, giọng nói run run: "Điện hạ, nô tỳ không dám giấu giếm người điều gì, những gì nô tỳ nói đều là thật."
Trình Ấu Dung bước nhanh đến trước mặt Tố Lan, cúi người xuống, đưa tay nâng cằm Tố Lan lên: "Ngươi đã theo bổn cung mười năm đúng không? Ngươi không giỏi nói dối đâu."
Tay nàng hơi dùng sức, niết chặt làm Tố Lan hít một hơi, Trình Ấu Dung nhìn vào mắt nàng ta, lại hỏi: “Rốt cuộc ngươi biết cái gì?"
Hai mắt Tố Lan rưng rưng, nàng lắc đầu, giọng nói hoang mang lắp nắp: "Nô tỳ, nô tỳ thật sự không biết."
Trình Ấu Dung cau mày thở dài, sau đó hất mặt Tố Lan ra, nàng biết Tố Lan sẽ không phản bội nàng, nhưng biểu hiện kỳ lạ của nàng ta làm nàng không thể không nghi ngờ.
"Tố Lan, nếu ngươi thật sự phản bội bổn cung, hẳn ngươi đã biết sẽ có kết cục gì." Trình Ấu Dung rũ mắt, dùng ngữ khí lạnh băng cảnh cáo.
Tố Lan vội vàng quỳ rạp xuống đất: "Nô tỳ đã biết."
Trình Ấu Dung lại cúi người xuống, nhẹ nhàng xoa đầu nàng ta, nhẹ giọng nói: “Ra ngoài đi.”
Sau khi Tố Lan rời khỏi điện, Trình Ấu Dung lục tung tủ để tìm một dụng cụ có thể cạy ngăn kéo ra.
Ổ khóa trên ngăn kéo tuy tinh xảo nhỏ gọn nhưng không quá chắc chắn, Trình Ấu Dung lấy một lò sưởi tay bằng đồng đập lên ổ khóa, sau vài nhát ổ khóa đã bung ra.
Nàng kéo ngăn kéo ra, nhìn vào bên trong, có một lá thư.
Trình Ấu Dung vứt lò sưởi sang một bên, dứt khoát ngồi xếp bằng cạnh ngăn kéo, dù sao sàn nhà cũng trải thảm dày.
Nàng lấy lá thư ra, rất mỏng.
Quả nhiên bên trong phong thư chỉ có một mảnh giấy, Trình Ấu Dung dùng ngón tay thon dài mở lá thư ra.
Trên giấy chỉ có ba câu:
Thật sự mất trí nhớ sao?
Chìa khóa không nằm trong ống đựng bút trên bàn sao?
Tránh xa Tiết Chi.
Trình Ấu Dung cau mày, biểu cảm lạnh lùng xen lẫn tia bất đắc dĩ, nàng nhận ra chữ viết này.
Nhưng tự viết thư cho mình thì thật kỳ quái, nàng phàn nàn trong lòng.
Sau đó ánh mắt của náng dán vào dòng cuối cùng trên giấy.
Tại sao lúc không mất trí nhớ, nàng lại muốn nhắc nhở nàng tránh xa Tiết Chi?
Tại sao lại là Tiết Chi?
Trình Ấu Dung gấp lá thư lại rồi ném vào ngăn tủ.
Nàng quay đầu nhìn về phía cửa sổ đang đóng, bên ngoài trời đã tối dần, đêm đông đến thật sớm.