Hoạn Quan Thâm Trầm Của Công Chúa Tâm Cơ

Chương 16: Nụ hôn triền miên

Dưới ánh đèn cung đình mờ, Tiết Chi cúi đầu nhìn người vẫn đang ôm cánh tay mình không buông, y muốn nhìn xem lại to gan như vậy? Đυ.ng trúng y không quỳ xuống xin tha mà còn đứng yên ăn vạ.

Nhưng khi ánh mắt y vừa dời xuống thì trong nháy mắt biểu tình trên mặt thay đổi.

Trình Ấu Dung sắc mặt tái nhợt, nhìn y chằm chằm không chớp mắt.

Tấc An bước lên một bước xem thử, vừa thấy công chúa cũng sợ hết hồn, “Thập tam, thập tam điện hạ, sao lại là người? Nô tài có mắt không tròng, tội đáng muôn chết!”

Hắn quỳ mọt trên đất thỉnh tội, vừa rồi hắn lại dám mắng thập tam công chúa, thật là to gan lớn mật, sao hắn dám?

Tiết Chi giơ tay nắm lấy cánh tay Trình Ấu Dung, kéo nàng ra khỏi người mình, lạnh lùng nói: “Điện hạ, người đúng là âm hồn không tan.”

Y thật đau đầu, sao đi đâu cũng có thể gặp phải nàng?

Y cứ tưởng nhóc điên này mất trí nhớ sẽ không quấn lấy mình nữa, bây giờ xem ra lại trầm trọng hơn.

Trình Ấu Dung mím môi bước lên, lại lao vào vòng tay Tiết Chi lần nữa.

Lần này hai tay nàng ôm chặt eo y, không cho y kéo nàng ra.

Tấc An quỳ trên mặt đất, hồi lâu không nghe Trình Ấu Dung lên tiếng, hắn trộm ngẩng đầu nhìn thử thì giật mình sợ hãi, vội nói: “Chưởng ấn, chưởng ấn, nô tài chợt nhớ ra có việc phải làm, nô tài về Tầm Hạc Cư trước…”

Vừa dứt lời, hắn lập tức vén áo choàng bỏ chạy không thấy bóng dáng.

Tiết Chi tức đến ngứa răng, cẩu nô tài đúng là không có nhãn lực, người phải đi là y mới đúng!

Y lạnh lùng nhìn bóng lưng Tấc An biến mất ở góc đường, sau đó cúi đầu nhìn Trình Ấu Dung, hỏi nàng: “Ngươi lại phát điên cái gì?”

Trình Ấu Dung ngơ ngác nhìn y chằm chằm, cũng không nói một lời, cứ nhìn đến nỗi làm y thấy hơi chột dạ.

Tiết Chi dời ánh mắt khỏi mặt nàng, ho nhẹ một tiếng, đưa tay đẩy vai Trình Ấu Dung ra, cứ lôi lôi kéo kéo còn ra thể thống gì.

Trình Ấu lại Dung ôm chặt y không chịu buông ra, dính lên người y như miếng bánh gạo.

Nàng tựa trán lên ngực Tiết Chi, nhẹ giọng nói: “Ta lạnh quá, ủ ấm cho ta đi.”

Cơn sốt làm nàng choáng váng, đôi mắt mở to nhưng thực tế không nhìn rõ người trước mắt, nàng lại không nhịn được tiếp tục ho khan.

Tiếng ho yếu ớt vang lên trên hành cung lạnh lẽo, nghe hơi chói tai.

Tai Tiết Chi để trên vai nàng, cách một lớp y phục mùa đông, xương vai vẫn cộm lại tay y đau.

Ngón tay y co lại giữ bả vai nàng, lại không dùng sức đẩy nàng ra.

Gió nổi lên, thổi bay vạt áo choàng của Tiết Chi, như muốn khoác thêm lớp xiêm y cho người trong lòng y.

Y cụp mắt nhìn đầu công chúa vùi trong ngực mình, phần lớn tóc đen của nàng đều được búi lên, hai bên cắm mấy cây trâm ngọc, đằng sau cài thêm đóa sơn trà.

Hình như nàng không thích chưng diện lộng lẫy phức tạp, bình thường chỉ búi tóc quy củ, cắm thêm mấy cây trâm là xong.

Nàng có lỗ tai nhưng không thường đeo hoa tai, vành tai trắng nõn sáng bóng thiếu hoa tai, nhìn cứ có cảm giác thiếu gì đó.

Trình Ấu Dung úp mặt vào ngực Tiết Chi, hoa văn thêu trên mãng bào hơi cộm mặt nàng, nàng khó chịu cọ cọ, lẩm bẩm: “Cứng quá, sao cộm như vậy…”

Nàng ở quá gần, hương sen thoang thoảng trên người nàng bị hương thương truật của y bao lấy.

Tiết Chi kéo mặt nàng ra khỏi l*иg ngực mình, sau đó giơ tay chạm vào trán nàng, nhiệt độ nóng đến phỏng tay, y rũ mi, thì ra bị bệnh thật.

Nhóc điên bị bệnh thì mất hết năng lượng, giống như mèo nhỏ lạc đường vô gia cư.

Trình Ấu Dung giơ tay áp lên mu bàn tay Tiết Chi, nàng cọ đầu vào lòng bàn tay y, yếu ớt nói: “Tay ngươi lạnh quá, thật dễ chịu.”

Mặt Tiết Chi không biểu cảm muốn rút tay về, Trình Ấu Dung lại giữ chặt không cho y cử động, nàng trốn trong lòng Tiết Chi một hồi liền cảm thấy ấm áp hơn, đầu nàng cũng nóng bừng hơn.

Vẻ mặt nàng càng tái nhợt, nàng cau mày nói chóng mặt rồi lẩm bẩm ngã lại vào lòng Tiết Chi.

Từ đầu đến cuối biểu cảm trên mặt Tiết Chi vẫn không đổi, trong lòng lại hơi nghẹn lại không rõ nguyên do.

Trình Ấu Dung ở trong lòng y lại bắt đầu ho khan, từng đợt ho ngắn dài như bị đè nén trong cổ họng.

“Khó chịu quá, sao ta lại khó chịu như vậy?” Giọng nàng nghẹn ngào, mềm mại hơn khí thế nổi điên thường ngày, còn lộ ra ý vị làm nũng.

Nàng lắc đầu, cọ cọ vào vạt áo của y, muốn giảm bớt sự nóng hổi trên vầng trán.

Đúng là nhóc điên ngoài mạnh trong yếu.

Tiết Chi không thể khắc chế lý trí mình nữa, bàn tay thon dài luồn ra sau giữ chặt cổ Trình Ấu Dung, kéo mặt nàng tới gần lần nữa.

Trình Ấu Dung mê man mở mắt ra, đuôi mắt ướŧ áŧ, hơi đỏ ửng.

Y cúi đầu hôn nàng ngay tức khắc.

Vẻ mặt Trình Ấu Dung mờ mịt, tay nàng vẫn giữ chặt vạt áo Tiết Chi không buông.

Y không nhắm mắt, nàng cũng vậy.

Ánh mắt hai người giao triền quấn lấy nhau, một người tỉnh, một người mê man.

Y vươn lưỡi liếʍ láp môi nàng, nàng bị ép ngửa đầu đón nhân, môi nàng vô thức hé mở, lại tiện đường cho Tiết Chi.

Y luồn đầu lưỡi qua hàm răng đã cắn tay mình bị thương, trực tiếp chạm vào lưỡi nàng.

Vì sốt cao nên khoang miệng nàng cũng hơi nóng, nhiệt độ đầu lưỡi cũng nóng bỏng hơn bình thường.

Tay khác của Tiết Chi vuốt ve vết thương trên mặt nàng rồi che mặt nàng lại, Trình Ấu Dung ngoan ngoãn nhắm mắt lại, lông mi dài quét vào lòng bàn tay y, cảm giác hơi ngứa.

Bàn tay giữ gáy nàng cũng dọc theo sống lưng xuống dưới rồi lập tức ôm eo nàng, cách lớp xiêm y mùa đông và áo choàng lông chồn nhưng dường như y vẫn cảm nhận được vòng eo thon nhỏ của nàng.

Cổ họng trình Ấu Dung lại truyền đến cơn ho, nàng đưa tay lên ngực Tiết Chi đẩy y ra, vì nghẹn mà đôi mắt càng ướŧ áŧ.

Tiết Chi mυ'ŧ đầu lưỡi nàng không buông, Trình Ấu Dung nức nở giơ tay đánh y.

Cơn ho bị kìm xuống lại trào lên, Trình Ấu Dung thật sự sắp bị nghẹn chết.

Cuối cùng Tiết Chi cũng chịu buông nàng ra, lúc rời khỏi đầu lưỡi nàng, y còn cắn nhẹ, dù không dùng sức nhưng vẫn làm Trình Ấu Dung đau nhíu mày.

Đến khi y buông ra, nàng giơ tay che miệng ho một tràng dài.

Lại ho ra nước mắt, nàng hít hít mũi như giây tiếp theo sẽ khóc.

Tiết Chi chặn ngang bế nàng lên.

Khoé mắt và chóp mũi Trình Ấu Dung đỏ ửng vùi trong lòng y không nhúc nhích.

Không hiểu sao tâm trạng Tiết Chi lại rất tốt.

Y rũ mắt nhìn mèo con trong lòng mình, cong môi lộ ra nụ cười thoắt ẩn thoắt hiện.