Hoạn Quan Thâm Trầm Của Công Chúa Tâm Cơ

Chương 13: Cha nuôi

Tố Lan chạy vội vào: "Điện hạ, người làm nô tỳ sợ muốn chết, yến hội tan nhưng nô tỳ vẫn không thấy người đâu lại không dám lộ ra, đi tìm vài vòng rồi vội vàng quay về đây, may mà người ở trong điện."

Ánh mắt nàng lại lướt qua người Trình Ấu Dung một lướt, thấy trên mặt nàng có dấu tay, khóe môi có vết máu thì cả kinh: "Điện hạ, có chuyện gì sao?"

Tố Lan nghĩ đến vừa rồi suýt đυ.ng phải Tiết Chi, tức giận hỏi: "Điện hạ, vết thương trên mặt người không phải là do Tiết chưởng ấn gây ra chứ?"

Trình Ấu Dung thu lại biểu tình trên mặt, chỉ nói: "Không có gì, không phải hắn, em đi lấy thuốc qua đây.

Trông nàng có vẻ mệt mỏi, cảm thấy toàn thân đau nhức, đầu nặng trĩu, không biết là bị cảm hay là đang tức giận.

Sau khi Tiết Chi rời khỏi Ninh Nhạc Cung, bước vội về hướng đông nam.

Trên đường hắn gặp Tấc An đang tìm mình.

"Trời ơi, chưởng ấn, áo choàng người đâu? Hôm nay trời lạnh như vậy đừng để lạnh cóng." Tấc An lo lắng hỏi hắn.

Sắc mặt Tiết Chi lạnh nhạt, chỉ nói: “Đi bên kia trước.” Lại hỏi Tấc An: “Ngươi có khăn không?”

Tấc An vội vàng móc chiếc khăn tay trong ngực ra đưa cho Tiết Chi.

Tiết Chi lấy khăn tạm băng bó miệng vết thương trên tay.

Giờ qua bên đó đã hơi muộn rồi.

Y đứng trước cửa, sau khi hít sâu một hơi mới ra hiệu Tấc An đẩy cửa.

Trong phòng chỉ châm mấy cây đèn, dưới ánh đèn mờ, có thể thấy một thái giám đang nửa nằm nửa ngồi trên giường, sau lưng có nữ tử mỹ lệ xoa vai đấm lưng cho hắn.

“Đi đâu mà qua muộn vậy?” Người trên giường mở miệng nói, giọng nói sắc bén âm u khó tả.

Tiết Chi vén lên mãng bào quỳ xuống đất, cung kính thưa: “Thập tam công chúa có chuyện nên nhi tử đưa nàng hồi cung, chậm trễ thời gian mong cha nuôi thứ tội.”

Tiết Hữu Đức mở đôi mắt già nua đυ.c ngầu liếc nhìn Tiết Chi đang quỳ trên mặt đất, hỏi: “Tay ngươi sao vậy?”

Tiết Chi nhẹ đáp: “Lúc nãy trời tối không để ý dẫm phải con mèo, nó nhảy dựng lên rồi cào phải ạ.”

Tiết Hữu Đức gật đầu, kho khan vài cái rồi nói tiếp: “Cung yến hôm nay chuẩn bị rất tốt, bệ hạ ban thưởng xong còn khen ngươi hai câu, bảo ngươi sắp xếp luôn tiệc năm mới cho ổn thỏa.”

“Dạ, nhi tử nhất định sẽ sắp xếp thỏa đáng nhất có thể.” Tiết Chi trịnh trọng nói.

Tiết Hữu Đức giơ tay vỗ nhẹ vai nữ tử kia, chờ nàng ta ra ngoài, hắn mới thở dài nói: “Vừa đến Tết, thời tiết lạnh lẽo làm xương cốt đau nhức, âu cũng là người già phải trải qua những chuyện này.”

Tiết Chi cúi đầu nhìn gạch lát sàn, đáp: “Cha nuôi là phụ tá đắc lực của bệ hạ, được long hồn bệ hạ che chở nên bệnh đến mau cũng sẽ đi mau, người cố gắng nghỉ ngơi dưỡng sức, qua xuân có nhiều chuyện còn phải nhờ cha nuôi làm chủ, nếu không có người thì mọi việc sẽ loạn mất.”

Tiết Hữu Đức nghe thấy thì cười lớn thành tiếng đến nỗi kho khan, y vẫy tay: “Đứng lên đi, quỳ làm gì.”

Lúc này Tiết Chi mới vén áo đứng dậy, đi đến bên bàn rót một tách trà, tự tay đưa tới miệng Tiết Hữu Đức.

Tiết Hữu Đức uống hết tách trà y đưa, không ngờ ho càng dữ dội hơn, Tiết Chi cụp mắt nhìn chằm chằm đỉnh đầu hắn, vẻ mặt không thay đổi.

"Haiz, bây giờ bệ hạ cũng già rồi, tâm trí chỉ một lòng muốn luyện đan tu đạo, nô tài chúng ta chỉ có thể dỗ dành khuyên bảo, giờ chính sự gì trình lên bên hạ cũng phải qua tay ta.”

Tiết Hữu Đức luyên thuyên hồi lâu, lại hỏi Tiết Chi: “Ta nhớ hồi trước ngươi đang tìm ai đó, nhiều năm rồi đã tìm được chưa?”

Tiết Chí nhẹ nhàng xoa bóp vai hắn, nghe hắn hỏi, mặt không biểu tình đáp: “Vẫn chưa ạ, trong cung nhiều người như vậy, có khi người đó đã mất hoặc rời cung lâu rồi.”

Đáy lòng Tiết Chí trỗi lên tia lạnh lẽo, việc y tìm Tạ Từ Thư là chuyện bí mật mà Tiết Hữu Đức lại biết từ sớm, trước giờ hắn cũng chưa từng đề cập, sao hôm nay lại nhắc đến?

Trong lúc y thoáng ngẩn ra thì Tiết Hữu Đức vỗ lên tay y: “Tiết Chi, đừng ngẩn ra nữa, tiếp tục bóp vai cho ta.”

Tiết Chi tập trung tinh thần, đè hết suy nghĩ trong đầu xuống.

Lại nghe Tiết Hữu Đức chậm rãi nói: "Tiểu Chi, ngươi phải nhớ kỹ ta là cha nuôi của ngươi, sao ta có thể hại ngươi được? Giấu ta cũng không có ích gì, không bằng sớm nhờ ta giúp thì biết đâu đã tìm được từ lâu rồi.”

Hắn nheo nửa mắt lại, cao giọng nói: “Dù ngươi có còn là Tiết Chi ta nhặt được năm ấy hay không thì ngươi vẫn là nhi tử của ta, ta sẽ mở đường cho ngươi, ngươi đừng vội, nóng vội sẽ không làm nên cơm cháo gì.”

Tiết Hữu Đức làm thái giám mấy chục năm, trên người luôn có mùi khai quanh năm không tiêu tán, dù bây giờ nhìn hắn có vẻ ốm yếu sắp chết nhưng hắn là đốc chủ Tư Lễ Giám, trên tay nắm quyền sinh sát không nhỏ, là tâm phúc của hoàng đế đã khiến hắn khác hẳn những hoạn quan tầm thường khác.

Tiết chi bị mùi tanh hôi ngột ngạt đánh úp không dám hít thở mạnh, y tìm từ soạn ý trong đầu rồi mới cất tiếng: “Cha nuôi nói đúng, nhi tử nào dám có dị tâm, con biết người thương con nên mong người mau khoẻ lại để còn dạy bảo con nhiều chuyện chưa biết.”

Tiết Hữu Đức nghe lời nói nịnh bợ của y dỗ dành, lông mày giãn ra: “Được rồi, nay ngươi cũng tất bật, về nghỉ ngơi đi, chuyện sau này của hậu cung còn dựa vào ngươi lo liệu.”

Tiết Chi nghe lời lui xuống, vừa ra cửa đυ.ng phải nữ tử lúc nãy bưng trà bước đến, ánh mắt hai người chạm nhau không rời.