Chương 47: Ra quân không thành
《Ngự Hoàng 》- Lạc DậnQUYỂN 1 – VI PHỤC XUẤT TUẦN
*****
Cùng lúc Hoằng Nghị buông tay, cửa phòng mở ra.
Hoằng Nghị dừng lại động tác, nghiêng đầu nhìn lại, nhân sơ hở này, người kia liền vội vàng nắm lấy lan can, đây là lầu hai, dù ngã xuống hắn cũng sẽ không bị thương chút nào, chỉ là hắn không muốn mất mặt mà thôi.
Phỏng đoán trước đó của Ngôn Vô Trạm đã có đáp án, Hoằng Nghị lại không ngại ngùng, cũng không căng thẳng, hắn chỉ tức giận...
"Hoằng thiếu gia đây là đang làm gì?"
Hoằng Nghị che mất tầm nhìn của Ngôn Vô Trạm, nhưng hắn vẫn có thể nghe ra giọng nói này là Bắc Thần, giọng nói này mang theo ý cười, nhưng cũng có gấp gáp, Ngôn Vô Trạm còn chưa suy nghĩ tỉ mỉ, Hoằng Nghị lại một lần nữa buông lỏng tay...
Sau đó quay đầu đi trở về.
Y là thật muốn ném Ngôn Vô Trạm xuống.
Thân thể bỗng nhiên sa xuống, may mà trước đó hắn đã bắt được lan can, mới không trực tiếp ngã xuống, thân thể mặc phục trang nặng nề đung đưa trên không, hắn chỉ dùng một tay nắm lấy, chỉ cần tay này vừa trượt, hắn tránh không thoát...
Mà lúc này, cánh tay của hắn được người bắt được.
Ngôn Vô Trạm thấy được gương mặt của Bắc Thần.
Bắc Thần kéo người kia lên, có điều trên chân Ngôn Vô Trạm có cà kheo, thử mấy lần Ngôn Vô Trạm đều không đạp lên mặt đất được, Bắc Thần dứt khoát ôm thắt lưng người kia, trực tiếp nhấc hắn lên.
Bắc Thần cũng không trực tiếp ôm hắn kéo vào, mà để hắn ngồi trên lan can, gỡ bỏ cà kheo vướng víu trên chân hắn. Cà kheo buộc rất chắc, Bắc Thần phải tốn một chút sức lực, y cúi người cố sức, vì vậy, tầm nhìn của Ngôn Vô Trạm lại mở rộng...
Hắn thấy Mộ Bạch tự mình châm trà cho Hoằng Nghị, người nọ mặt không thay đổi nhìn chỗ khác...
"Ta nói, ngươi không thích thì đánh đuổi đi là được, hà tất gây ra án mạng chứ." Mộ Bạch cười, ý châm biếm trong giọng nói đặc biệt chói tai, Ngôn Vô Trạm không chút tình cảm nhìn y, hắn biết rõ, hắn đã để Mộ Bạch này, hoàn toàn đùa giỡn một phen.
Bắc Thần nghe xong lời này, cũng quay đầu lại nhìn bọn họ, đôi mắt dưới bóng tối lóe ra tia nguy hiểm, bất quá Mộ Bạch không phát hiện, y uống một ngụm trà, như đột nhiên nhớ ra gì đó, lại bổ sung một câu, "Đúng rồi, cái này có phải gọi là trâu già gặm cỏ non không? Ta thật không ngờ tới, loại cỏ như ngươi, cũng có người thương nhớ."
Mộ Bạch nói xong, liếc mắt nhìn người kia, y đặt chén trà trong tay xuống, tư thế ưu nhã chống cằm, nhìn gương mặt lạnh băng mà tuấn mỹ của Hoằng Nghị, cúi đầu cười, "Tên này không biết từ đâu chui ra, sao lại không biết, Hoằng thiếu gia chúng ta ghét nhất là đàn ông."Hoằng Nghị chán ghét đàn ông, càng chán ghét hơn là tình cảm giữa đàn ông với nhau.
Nam Triều có tập tục lấy nam thê, nhưng Hoằng Nghị là ngoại lệ.
Y không thích đàn ông, cũng không cho phép người bên cạnh thích.
Đã từng có một thủ hạ Hoằng Nghị vô cùng coi trọng, lúc đó người nọ quỳ trên mặt đất cầu xin y, hy vọng có thể đáp ứng cho gã, để gã được sống cùng người mình thích, câu trả lời Hoằng Nghị đưa ra chính là, đem bọn họ cùng thiến, đuổi ra khỏi Thanh Lưu Thành...
Toàn bộ Thanh Lưu Thành, không ai không biết Hoằng Nghị ghét đàn ông cỡ nào.
Ngôn Vô Trạm đây là chạm vào nghịch lân* của hắn.
(*Nghịch lân: vẩy ngược, thường là nơi trái tim của loài bò sát như rắn, thường được coi là điểm yếu, điểm nhạy cảm, ai đυ.ng vào sẽ sống chết với người đó)
Bắc Thần tháo xong cà kheo dưới chân người kia, ầm một tiếng vứt xuống đất, âm thanh này cắt đứt lời của Mộ Bạch, cũng khiến bọn họ chú ý về phía hắn...
Bắc Thần mím môi, đỡ giúp người kia từ trên lan can xuống, lúc y quay đầu lại, trên mặt đã mang theo dáng vẻ tươi cười, y vừa định giúp người kia cãi lại, đã bị Ngôn Vô Trạm ngăn cản...
Bắc Thần chưa kịp thấy biểu tình của người kia, Ngôn Vô Trạm đã rút lại tay đặt ngang trước người y, cũng lửng thững đi tới trước mặt Hoằng Nghị...
Nấm tay của hắn chống lên mặt bàn giữa Hoằng Nghị và Mộ Bạch, nghiêng người nở nụ cười với Hoằng Nghị, nụ cười của hắn rất cạn rất nhạt, cũng rất mê người, mang theo sự thành thục của độ tuổi này cùng mị lực đặc biệt của hắn, nếu đang ngồi trước mặt hắn là một cô nương chưa xuất giá, thì bây giờ tất nhiên sẽ trong lòng thầm hứa, không phải hắn sẽ không lấy chồng...
Có điều Hoằng Nghị vẫn là không chút biểu tình.
Chỉ là nhìn.
"Vì sao không thích đàn ông chứ? Mùi vị đàn ông, so với phụ nữ phải tốt hơn rất nhiều, Hoằng thiếu gia, bỏ lỡ sẽ tiếc nuối." Ngôn Vô Trạm trêu đùa.
Ý lạnh tập trung trong đáy mắt Hoằng Nghị, Ngôn Vô Trạm rõ ràng cảm giác được không khí quanh mình từ từ trở nên lạnh, hắn cũng không sợ, không tỏ rõ ý kiến nhún nhún vai, vẫn ở chỗ cũ tươi cười...
"Ta thật không ngờ, Hoằng thiếu gia nông cạn như vậy, hù dọa ngươi rồi, thật là xin lỗi."
Bắc Thần sau lưng mém chút nữa phì cười, y che miệng nhìn biểu tình ngày càng âm trầm của Hoằng Nghị, y mới phát hiện, thì ra lúc người này độc ác, so với y còn lợi hại hơn...
Hắn đang cười nhạo Hoằng Nghị ngạc nhiên, chút chuyện này, đã hù dọa y.
"Ta rất thích đàn ông, cũng ôm qua rất nhiều đàn ông, thế nhưng loại như Hoằng thiếu gia đây, ta vẫn chưa thử qua, cho nên mới ra hạ sách này, muốn cùng Hoằng thiếu gia gặp gỡ một chút, có điều ta hình như làm hỏng rồi."
Ngôn Vô Trạm nói xong, còn lộ ra biểu tình sầu não, nhưng hắn rất nhanh liền bật cười, cũng hướng Hoằng Nghị tiến cử bản thân..."Ta đối với Hoằng thiếu gia, rất có hứng thú, tất nhiên ngươi đem việc này lý giải thành thương nhớ, ta cũng không ngại. Nếu như ngươi muốn nếm thử đàn ông, đừng ngại tới tìm ta, ta sẽ đợi ở Lạc Phủ, ta là cho ngựa ăn, ta ở phòng nhỏ bên cạnh chuồng ngựa ở cửa chính, lúc nào cũng mở rộng cửa đón Hoằng thiếu gia ngươi."
Ngôn Vô Trạm nói rõ ràng suy nghĩ của mình, ngay cả chỗ ở cũng nói với Hoằng Nghị, biểu hiện của hắn rất thành khẩn, như là vô cùng mong đợi Hoằng Nghị sẽ leo tường đến tìm hắn gặp riêng...
Hoằng Nghị giơ tay lên, người kia lúc này lại đứng thẳng người, động tác của hắn rất nhanh, nhưng móng tay Hoằng Nghị vẫn quét qua cổ hắn...
Có chút đau nhức, hẳn đã để lại dấu, người kia nghiêng đầu chạm vào chỗ bị Hoằng Nghị đυ.ng đến, ngược lại lại rất có phong độ bật cười...
"Vậy cứ như thế, ta cáo từ trước, không cản trở Hoằng thiếu gia cùng ông chủ Mộ xem trò vui."
Ngôn Vô Trạm lễ phép gật đầu, ngay lúc đi ngang vai Hoằng Nghị, Ngôn Vô Trạm ngừng lại một chút...
"Hoằng thiếu gia, ai cũng nói không nên cho rằng bản thân vĩnh viễn đều ở trên cao không thay đổi, lỡ như ngày nào đó ta không còn là người cho ngựa ăn... Nhiều bằng hữu, so với tạo kẻ thù, phải tốt hơn rất nhiều, Hoằng thiếu gia là thương nhân, ngươi hẳn là hiểu rõ đạo lý này hơn ta."
Ngôn Vô Trạm nói xong, liếc nhìn Mộ Bạch đang cúi đầu thưởng thức trà, đẩy cửa ra, tự nhiên đi khỏi.
Tay Hoằng Nghị còn dừng giữa không trung, có điều y rất nhanh nắm thành đấm, rút lại.
Y vừa rồi đã muốn gϊếŧ người. Y không nghĩ tới, động tác người kia lại nhanh như vậy. Vậy mà để hắn tránh thoát. Hắn còn cảnh cáo y.
Gương mặt Hoằng Nghị xưa nay không lộ vẻ gì, thế nhưng hôm nay, cũng đặc biệt âm trầm.
...
Ngôn Vô Trạm đi không bao lâu, Bắc Thần liền đuổi tới, náo loạn thành như vậy, dù y muốn hỏi, Hoằng Nghị cũng không trả lời y bất cứ vấn đề gì.
Bắc Thần trăm phương ngàn kế an bài mọi thứ đều hóa thành hư không, y không những không cảm thấy áp lực, trái lại tâm tình khá vui sướиɠ, người kia đêm nay, so với bất cứ vở tuồng nào của Thiên Thủy Viên đều đặc sắc hơn...
Ánh sáng chói mắt, khiến người khác luyến tiếc dời ánh mắt.
Bắc Thần vẫn cảm thấy người kia thật thà, nhưng bây giờ, y đã mở rộng tầm mắt...
Y gấp đến khó dằn nổi, muốn lập tức nhìn thấy người kia.
Khen ngợi can đảm của hắn, còn có phục trang đẹp đẽ trên người hắn...
Hắn đêm nay, thật sự là vô cùng mê người.
Thân thể cùng tinh thần đều khiến y vô cùng kinh hỉ.
Ngôn Vô Trạm rất tức giận.
Hắn không trở lại thay quần áo, cũng lười tiếp xúc với người của Thiên Thủy Viên, lúc xuống lầu hắn nhìn thoáng qua căn phòng của Lạc Cẩn, có điều chỗ đó đã không còn ai.
Ngôn Vô Trạm đã thật lâu chưa gặp Lạc Cẩn, y vẫn dáng vẻ kia, không có chuyển biến tốt hơn, cũng không có trầm trọng hơn, có điều mấy ngày không gặp, Ngôn Vô Trạm cảm thấy y đã trở nên dễ nhìn hơn...
Đêm nay hỏng bét, Lạc Cẩn coi như là một chút an ủi duy nhất của hắn.
Lạc Cẩn xem hắn diễn...
Có điều trên mặt hắn trét màu màu như vậy, còn mặc phục trang rất nặng, sợ là Lạc Cẩn không nhận ra hắn...
Không nhận ra cũng rất tốt, như vậy Lạc Cẩn sẽ không nhìn thấy bộ dạng chật vật của hắn...
Bất quá y vừa rồi là đang nhìn cái gì chứ...
Là Hoằng Nghị sao?
Hoằng Nghị vì sao lại cố ý nhắc nhở hắn, Lạc Cẩn đang nhìn...
Người kia đang nghĩ ngợi, đột nhiên bị người ôm lấy thắt lưng, hơi thở quen thuộc thoáng cái nhào tới, chân người kia giơ lên lại thả xuống, nhưng đối phương lại được đằng chân lân đằng đầu khiêng hắn lên...
Cánh tay hắn đều bị đè lại, trên người lại có phục trang dày như vậy, Ngôn Vô Trạm không nhúc nhích được, có điều hắn biết đối phương sẽ không làm hắn bị thương, cũng không giãy dụa.
Bất quá trong mắt người kia, trước sau vẫn mang theo tia nguy hiểm.
Giống như mãnh thú.
Đằng sau gánh hát có hẻm nhỏ, ở đây trước nay bình thường ít ai đi qua, hiện nay xảy ra việc tổng quản báo thù, lại càng không ai dám đi, bọn họ ở chỗ này, là tuyệt đối yên lặng, cũng tuyệt đối an toàn...
Chân Ngôn Vô Trạm vừa đặt xuống đất, đã bị đối phương ôm sát, sau đó môi miệng đã bị chặn lại...
Hắn lại bị hôn.
.............
----------------------------[xASAx]---------------------------