Điền Yên ngước đôi mắt đen láy lên, ngờ vực chờ đợi lời nói tiếp theo.
Ánh mắt của Bàng Kinh Phú không hề che giấu du͙© vọиɠ chút nào, nhưng lời nói của anh lạnh lùng như giá rét tháng chạp vào mùa đông, lạnh lùng vô tình.
"Cút đi."
Anh rút ngón tay ra, cầm gấu váy của cô lên lau chùi sạch sẽ nước trên tay. Anh lấy từ trong túi quần ra một cọc tiền giấy đỏ chói ném cho cô.
Bàng Kinh Phú lấy chiếc áo khoác treo trên ghế sô pha rồi đứng dậy, anh bước ra ngoài nhanh chóng và gọn gàng mà không chút dông dài nào.
"Nhớ kỹ, khi nào gọi phải có mặt."
Nói xong, anh rời khỏi phòng riêng.
Điền Yên quỳ một gối trên ghế sô pha, nhặt xấp tiền giấy lên đếm, hai nghìn tệ.
Anh thật sự coi cô như gái điếm.
Có thể rời đi một cách suôn sẻ như vậy chính là điều cô mong muốn.
Cuộc trò chuyện vừa rồi của họ đã cung cấp cho Điền Yên rất nhiều thông tin, cô phải kịp thời thông báo ra ngoài mới được.
Sau khi đi ra khỏi quán bar Lung Linh, Điền Yên mới phát hiện điện thoại của mình đã không cánh mà bay.
Cô quay lại tìm nhưng trong phòng riêng hay trên đường cũng đều không có, cô hỏi những nhân viên pha chế khác cũng không thấy, nhưng cô nhớ rõ ràng trước khi tan làm đã mang điện thoại theo bên mình.
Điền Yên suy nghĩ lại một chút, có lẽ là để quên trên xe.
Khi cô chuẩn bị quay lại cửa hàng tiện lợi để lấy một chiếc điện thoại dự phòng khác, Điền Yên sờ vào túi của mình, phát hiện trừ tiền thì rỗng tuếch.
Xong đời, chìa khóa cũng rơi trong xe của anh.
...
Đã ba giờ trôi qua, xe vẫn an tĩnh đậu bên trong quảng trường. Dưới tấm kính đen tối, ánh đèn đường yếu ớt chiếu xuống mặt đất, mấy chục cặp mắt nhìn chằm chằm vào lối bãi đậu xe. Hai giờ sáng gần như không còn xe nào chạy vào nữa.
Trong xe còn chưa nổ máy, tiếng hít thở đột ngột gần như bị khuếch đại lên mấy lần. Bóng cây ngoài cửa sổ lượn vòng, gió thu mạnh mẽ thổi đổ cây liễu, sự yên tĩnh ở đây thậm chí có chút dị thường.
"Đã bốn giờ rồi lão đại." Phó Hách Thanh nhìn người đàn ông ngồi ở ghế sau.
Bàng Kinh Phú nheo mắt: "Bên ngoài bãi đậu xe không có ai sao?"
"Không có ai, trong phạm vi trăm mét không có ai."
Lưu Hoành Dật: "Có phải anh đoán sai rồi không? Tin tức anh đưa cho cô ta rõ ràng như vậy, nếu cô ta thật sự là nằm vùng, nhất định sẽ báo cáo cho cảnh sát."
Lần này là một khảo nghiệm đối với Điền Yên, nếu cô thật sự là người nằm vùng, cô sẽ không thờ ơ với tin tức anh tung ra.
Phó Hách Thanh nói: "Tôi nhìn cô ta không giống một người nằm vùng. Cô ta trông vừa ngu ngốc vừa vô hại."
"Anh đang thay tôi làm việc hay đang nói chuyện thay cô ta." Bàng Kinh Phú nhấc mí mắt lên một cách thờ ơ.
"Không phải lão đại hỏi tôi trước sao.........."
"Lái xe." Anh trầm giọng ra lệnh.
Sự yên tĩnh của bãi đậu xe bị phá vỡ bởi tiếng động cơ của chiếc BMW, đèn xe đột nhiên sáng lên, chiếu sáng khu vực phía trước.
Chùm sáng quét qua mặt đất, chiếc xe phóng đi rất nhanh.
Cùng lúc đó, hai trăm chiếc xe hơi đang phục kích trong phạm vi trăm mét đồng loạt khởi động, tiếng động cơ lần lượt vang lên, các chiếc xe trật tự rời khỏi bãi đậu xe.