Cô Dâu Ma: Chiếc Váy Máu

Chương 22: Người lạ mặt bí ẩn

Cô đồng Huệ không tài nào bắt kịp tốc độ của Mai, bà ta ngồi thụp xuống thở dốc.

"Cậu vừa mới làm gì?"

Bà ta hỏi Vũ bằng giọng điệu căng thẳng.

"Tôi đâu có làm gì?"

Vũ không hiểu bà ta nói gì, hỏi không đầu không đuôi như vậy anh biết trả lời làm sao?

Cô đồng Huệ ánh mắt sắc lạnh nhìn vết thương nứt toác trên tay Vũ.

Ánh mắt đó như tia điện chiếu khắp người Vũ, anh thấp thỏm sợ có chuyện gì không hay, vội kể hết chuyện anh dùng máu phá vỡ lớp màng ngăn cách kỳ quái đó.

Lúc này Mai đã bay đến ngồi cạnh Vũ, cô dựa đầu vào vai anh, động tác nhẹ nhàng hiền lành, sống lưng Vũ cứng đờ, ánh mắt sửng sốt.

Cô đồng Huệ thu hết tất cả vào mắt, trầm ngâm nói:

"Ta đã nói rồi, máu của cậu là máu chứa dương khí rất mạnh, đó là khắc tinh của oán khí ma quỷ, ngay tại thời điểm cô ta biến thành quỷ đã được tiếp xúc với máu của cậu! Nói dễ hiểu, cô ta bây giờ, không sợ trời, không sợ đất, chỉ sợ một mình cậu, chỉ nghe lời một mình cậu!"

Cô đồng Huệ không để Vũ kịp phản ứng, ném con dao cho Vũ:

"Cậu mau chém hai cái sừng trên đầu cô ta đi, cô ta sẽ không phản kháng!"

Vũ dè dặt cầm con dao lên, anh chỉ là một con người bình thường, những chuyện tâm linh cao siêu anh không hiểu, anh chỉ biết chém hai cái sừng cũng như chém đi hai cục thịt trên người vậy, liệu cô ấy chịu được đau đớn không?

Cô đồng Huệ thở dài:

"Dứt khoát lên, chém ngay khi sừng còn chưa đủ lớn! Sau này oán khí càng lớn, sừng càng lớn, ta cũng không cứu được!"

Vũ ngập ngừng nhìn Mai, cô đang ngoan ngoãn ngồi dựa vào vai anh như cô dâu nhỏ mới cưới, khi anh đưa con dao lại gần, người cô run bần bật nhưng không trốn tránh, hai tay túm chặt áo anh cầu cứu.

Vũ thấy vậy lại không nỡ, anh đối với cô trước giờ luôn có cảm giác thương hại, nhưng sau khi cùng nhau trải qua nhiều biến cố, anh dần dần có hảo cảm với cô.

Bây giờ thấy cô phải chịu đau đớn anh rất xót ruột.

Con búp bê nằm trong lòng Mai đột nhiên kêu khóc, Vũ ôm nó đưa cho cô đồng Huệ, bà ta ôm nó đi chỗ khác.

Đứa bé này nhạy cảm quá, không phải ba cố tình chém mẹ con đâu, ba với mẹ con vẫn hòa thuận!

Mai thấy con mình bị ôm đi cũng không ngăn cản, chỉ ngoan ngoãn ngồi im, tư thế ngồi khoanh chân khoanh tay như một đứa trẻ.

Vũ cầm khư khư con dao trong tay, lòng bàn tay đầm đìa mồ hôi:

"Nhắm mắt lại, không đau đâu, nhói nhói một tí thôi là khỏi!"

Mai lắc lắc đầu, cô không phải đứa trẻ con đi nhổ răng, cảnh máu me rùng rợn nào mà cô chưa thấy.

"Bụp" một cái, cô biến thành con mèo trắng, trên đầu vẫn có hai cái sừng, hai cái sừng mọc cạnh hai cái tai, trông ngộ nghĩnh đáng yêu.

Vũ vuốt ve mèo trắng, thở dài, trò trẻ con vậy mà cũng nghĩ ra được, biến thành mèo dễ thương hơn để lấy lòng anh sao.

Anh cứ ngập ngừng mãi, cuối cùng vẫn cắn răng làm, "pheng pheng" hai tiếng, hai cái sừng rụng ra, máu chảy đầm đìa, mèo trắng nằm vật ra kêu rất lớn, kêu vì đau là thật nhưng kêu vì ăn vạ thì nhiều hơn, Vũ lục lọi khắp nhà cô đồng Huệ, tìm được vải băng bó đầu cho mèo trắng.

Mèo trắng cứ kêu mãi, tiếng kêu vừa lớn vừa khó nghe, Vũ rất đau đầu, mèo thiến cũng không đến nỗi đau như thế đâu.

Vũ nhìn mèo trắng chằm chằm, hai tai nóng lên.

Con mèo điên này nhiều lúc cũng đáng yêu nhỉ?

Anh ôm nó định ra về vì mẹ anh đứng ngoài cửa chờ cũng lâu rồi, thì nó kêu hừ hừ, lông vuốt xù dựng đứng lên. Đêm qua nó mới dọa bà Phương sợ lạc hết hồn vía rồi, bây giờ bà nhìn thấy nó chắc sẽ đánh chết nó mất.

Vũ chẳng hiểu gì ôm mèo trắng đi hỏi cô đồng Huệ, có cách nào để anh hiểu được tiếng mèo không?

Cô đồng Huệ cười nhạt, bà ta nói tiếp xúc lâu ngày tự khắc tâm ý tương thông thôi, nhưng anh phải để mèo trắng ở lại đây, nếu không muốn nó gặp nguy hiểm.

Vũ suy nghĩ thấy bà ta nói cũng có lý, dù không muốn nhưng anh vẫn phải xa nó một thời gian, anh thấy có chút mất mát.

Cô đồng Huệ bắt Vũ trích máu dự trữ để nuôi hai con búp bê, đổi lại bà ta sẽ bảo vệ hai mẹ con Mai an toàn.

Anh bước khỏi cổng nhà cô đồng Huệ, thấy bà Phương bộ dạng mệt mỏi bơ phờ, anh tự trách mình bất hiếu, cố gắng lấy lòng khuyên nhủ bà yên tâm, cô đồng Huệ nói anh phúc lớn, không có ma quỷ nào bén mảng quấy nhiễu được.

Bà Phương rất nghi ngờ, cô đồng Huệ là cao nhân trần đời có một, có lý nào bà ấy lại phán ra những câu nhảm nhí như thế, thằng con bà lại ba hoa chích chòe rồi.

Con ma nữ đó rốt cuộc là thần thánh phương nào mà lại mê hoặc được con trai bà vậy?

Vũ ngập ngừng hỏi bà Phương:

"Mẹ, có một cô gái suốt ngày bám lấy con, gây ra đủ chuyện phiền phức cho con, nhưng mà con không ghét cô ấy, thấy cô ấy đau con cũng đau, thế có phải..."