Sau Khi Xuyên Qua, Tui Cứ Bị Đám Người Thú Đè Nhau Tranh Giành

Chương 32: Chú báo đáng yêu

Vốn dĩ Hứa Hành cho rằng sau khi đi vào thế giới này, vấn đề lớn nhất là cậu lấy được đồ ăn như thế nào, cùng với làm sao tránh khỏi bị dã thú cᏂị©Ꮒ chết.

Sau khi trải qua nhiều ngày thực tiễn, cậu mới phát hiện vấn đề lớn nhất, là một số thứ đã từng không cảm thấy thu hút, lại có thể thấy được ở khắp mọi nơi, còn cùng liên quan mật thiết đến cuộc sống hàng ngày, bây giờ cậu làm ra không được.

Ví dụ như thứ mà con người còn sống thì không thể thiếu được—— muối.

Loại nhu yếu phẩm hàng ngày rẻ rề ở trong xã hội hiện đại, trong thế giới người thú lại mắc còn hơn cả vàng.

Mỗi người thú đề cần, nhưng chỉ có vương tộc, tộc biển và mấy bộ lạc lớn mới có thể sản xuất.

Trong phạm vi săn của bộ lạc Hà Biên không có mỏ muối, cho nên chỉ có thể dựa trao đổi để có được. mà nơi cho bọn họ cơ hội đổi chính là họp chợ.

Mỗi năm, có bốn lần họp chợ quy mô lớn ở xung quanh bộ lạc Hà Biên. Những người tham gia chính trong bốn cuộc họp chợ này là sứ giả đến từ các bộ tộc xung quanh, vương tộc, tộc biển và các bộ lạc lớn.

Mỗi cuộc họp chợ đều do vương tộc tổ chức. Bọn họ chỉ tín ngưỡng một vị thần —— bầu trời, có thể bao phủ thần lực trong một khu vực. Trong khu vực tổ chức họp chợ, một khi có người thú gây sự, thần bầu trời sẽ tước đoạt phù hộ của thần ở trên người của người thú đó.

Hình phạt quá mạnh này khiến cho tất cả các người thú tham dự họp chợ đều ngoan đến giống như mấy chú cún đã được huấn luyện.

Nhờ năng lực này, vương tộc với tư cách đứng ra tổ chức họp chợ sẽ nhận được một khoản thù lao nhất định từ các bộ lạc tham gia họp chợ, bộ lạc không sản xuất được muối là các loại thịt khô, còn bộ lạc và chủng tộc sản xuất được muối thì sẽ nhận được muối có chất lượng tốt hơn.

Trong đó, muối của tộc biển là có chất lượng tốt nhất

·

Tộc biển khác với các bộ lạc trên đất liền, ngoại trừ nghe lệnh vương tộc, bọn họ còn tự chọn ra vua quản lý biển cả của bọn họ.

Đồng thời, tộc biển cũng là chủng tộc kỳ lạ nhất trong số các người thú. Bọn họ không có giống cái, mà phần lớn cô độc. Bởi vậy, mỗi khi đến họp chợ, bọn họ đều dốc ra toàn bộ đến các địa điểm họp chợ, một mặt là đổi đồ ăn và đồ dùng trên đất liền, một mặt khác là đi tìm bạn đời, hoặc là giao phối với bạn đời đã xa cách lâu.

Nghe được Lâm Vũ giới thiệu về họp chợ và tộc biển, Hứa Hành chậc chậc hai tiếng. Ở trong lòng cậu, tộc biển cùng cấp với mỹ nhân ngư, hoặc là giao nhân trong truyền thuyết cổ xưa. Cậu không nhịn được hỏi: “Tộc biển trông như thế nào? Đẹp không?”

Lâm Vũ lại im lặng với câu hỏi này.

Hứa Hành có chút kỳ quái: “Khó coi lắm sao?”

Lâm Vũ lắc đầu, khuôn mặt lộ vẻ xấu hổ nói: “Cho dù tộc biển tham gia họp chợ, cũng không lộ mặt. Bọn họ không thích mặt trời, cho nên trên người đều khoác một lớp tảo đen. Thực ra ta cũng chưa từng thấy bọn họ trông như thế nào.”

Tảo đen? Còn khoác ở trên người?

Hứa Hành tựa như có thể ngửi thấy mùi tảo tía khô. Cậu không khỏi có chút ghét bỏ nói: “Bọn họ không bị tanh sao?”

“Tanh?” Lâm Vũ có chút kỳ quái hỏi, “Tanh là cái gì?”

Hứa Hành không ngờ con báo nhà mình lại không biết “Tanh” là mùi gì. Đúng lúc, bên cạnh bọn họ có hai con cá. Cậu cầm lấy hai con cá đưa đến chóp mũi ngừi ngửi.

…… Kỳ quái, sao không có mùi tanh gì?

Lâm Vũ thấy Hứa Hành vẫn luôn ngửi ngửi cá, nghi hoặc nổi đầy đầu: “Ta mới vừa bắt được đấy. Em không ăn sao?”

Vừa mới bắt?

Vậy cũng không đúng!

Không phải cá nước ngọt đều có mùi đất sao?

“Cá này ngon lắm!” Lâm Vũ vẫy vẫy đuôi như chú chó chờ xoa đầu, “Ta lặn vào trong nước bắt đấy. Nhưng cũng không dễ bắt, ta chỉ bắt được có hai con.” Con báo không nói chính là vì hắn sợ nước, cho nên kỹ năng bơi không được tốt cho lắm. Hắn âm thầm cho rằng không cần báo khuyết điểm nhỏ này với bé giống cái nhà mình.

Hứa Hành dừng động tác ngửi cá lại. Thôi, quên đi, tò mò tdáng vẻ của ộc biển làm gì? Đừng phụ lòng của Báo Báo mới là quan trọng nhất!

·

Trước đó, Lâm Vũ đã cho Hứa Hành một bọc muối nhỏ. Nhưng nhìn màu sắc của muối kia, làm cho người ta có loại ảo giác tiện tay vớt từ trong đất lên, cũng không sàng một cái đã đặt lên kệ bán rồi.

Hứa Hành định bụng sau khi bệ bếp có thể sử dụng thì dùng nước ấm hòa tan nó, sau đó dùng mảnh áo sơ mi để lọc bỏ tạp chất, trực tiếp dùng nước muối đậm đặc nấu ăn.

Hiện tại, Lâm Na lấy sính lễ của mình bồi thường cho Hứa Hành. Hứa Hành đương nhiên sẽ đặt muối chất lượng kém sang một bên, dùng chất lượng tốt trước.

Trải qua hai ngày hong gió, bệ bếp đã miễn cưỡng có thể sử dụng.

Sau khi Hứa Hành rửa sạch nồi đá thì đặt ở trên bệ bếp đun nóng. Giống như cậu nghĩ, cấu tạo của loại đá này tương đối chặt chẽ, có thể chịu được lửa đốt, dẫn nhiệt cũng còn được.

Không chờ bao lâu, lớp nước cậu đổ lên trên đã có dấu hiệu sôi.

Hứa Hành lập tức đặt cá đã làm sạch lên.

Cậu chưa từng nhìn thấy chủng loại của con cá này bao giờ, nhưng chỉ dùng đao mổ cá bụng thì có thể cảm nhận được độ mềm của thịt—— dao nhỏ rạch nhẹ một đường, trong bụng cũng sạch sẽ, không có màng bụng đen thường gặp ở cá nước ngọt nuôi hiện đại.

Nếu như thế, Hứa Hành không làm nóng bao lâu, chỉ sau khi thịt cá biến thành màu trắng thì rắc một nhúm muối lên để điều chỉnh mùi vị; lại cho mấy viên cẩu kỷ ở bên cạnh để cho có thêm màu sắc.

Đôi đũa là Hứa Hành dùng nhánh cây tướt ra, kẹp nhẹ một cái, thịt cá tự động tách xương. Con cá chỉ có xương lớn, không có xương nhỏ, sau khi nêm muối thì tươi đến mức khiến người ta rụng răng.

Hứa Hành thật sự là mấy ngày rồi chưa ăn được món ngon thế này. Cậu không muốn nói lời nào, chỉ lo vùi đầu ăn. Chờ một toàn bộ cá trượt vào bụng, cậu mới thở ra một hơi dài, là một sự sảng khoái sau khi ăn no nê.

Tiếp theo, cậu đặt con còn lại lên bệ bếp, chuẩn bị thử không bỏ muối.

Lâm Vũ thấy cậu ăn xong rồi, mới nâng đầu lên từ đầu gối của cậu hỏi: “Ngon không?” Cái đuôi của hắn lắc lắc, lỗ tai dựng cao, tràn ngập chờ mong với câu trả lời của Hứa Hành.

“Ngon lắm!” Hứa Hành gật đầu thật mạnh rồi giơ thay xoa đầu của con báo.

“Ngon là được rồi!” Báo Báo vui sướиɠ mà liếʍ môi, “Nhóm giống cái đều thích loại cá này, còn nói sau khi sinh con non, ăn loại cá này là tốt nhất. Cho nên hầu hết nhóm thú đực ở trong bộ lạc đều sẽ đi bắt chúng sau khi giống cái vừa sinh con xong.”

Sắc mặt của Hứa Hành cứng lại. Trong lúc nhất thời cậu không hiểu ý của con báo lắm.

Con báo nháy mắt hiểu được vẻ mặt—— nghi hoặc và khó hiểu, còn có chút không nghĩ ra của Hứa Hành. Hắn nghĩ lại một chút thì liền biết Hứa Hành đã hiểu lầm ý của mình, vội vàng giải thích nói: “Không phải! Không phải! Không phải bảo em sinh con! Ý của ta là cho dù em không sinh con, cũng có thể ăn…… cá này……”

Con báo bỗng nhiên cụp lỗ tai ra sau, ánh mắt lộ ra tủi thân và nôn nóng. Hắn phát hiện mình nói sai. Sao hắn có thể nói chuyện sinh con ở trước mặt thân ái chứ?

Cái này có khác gì đâm vào chỗ đau của người khác chứ.

“Xin lỗi……” Con báo rũ đầu xin lỗi, “Ta không phải có ý này.” Tuy rằng không biết bé giống cái nghĩ tới cái gì, nhưng nhìn vẻ mặt thì biết là không phải chuyện tốt. Hắn tự trách bản thân vì đã để bé giống cái sinh ra hiểu lầm và không vui.

Hứa Hành đưa tay sờ đầu của con báo. Cậu ước chừng đoán được con báo muốn nói cái gì—— cho dù em không sinh con, giống cái khác có thể có, cũng có thể ăn, ta cũng sẽ cố gắng tìm cho em.

Tấm lòng chân thành như thế, sao cậu lại không biết xấu hổ mà chỉ trích chứ?

“Trong lòng ta đang nghĩ chính là ‘ngươi đúng là một thú đực hoàn mỹ nhất trên đời’, ngươi xác định không cho ta nghĩ như thế sao?”

Hai cái tai báo giương lên, đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Hứa Hành, trong mắt thoáng chốc đều là ý cười xấu hổ. Hai chân trước của hắn giẫm lên đất mấy cái, rất là thẹn thùng mà nhẹ giọng nói: “Cũng không có tốt như vậy…… Hì hì, là tốt nhất trong bộ lạc thôi!”

Nghe được con báo nói như vậy, Hứa Hành “Phụt” cười một cái, cuối cùng không nhịn được mà hôn lên trán hắn một cái. Cậu có thể khẳng định đấy nhất định là con báo đáng yêu nhất trên toàn thế giới!

·

Sau khi con cá thứ hai xuống bụng, Hứa Hành càng thêm tò mò nên lấy được muối bằng cách nào.

Tuy rằng thịt cá tươi ngon, nhưng nếu không có muối, mùi vị sẽ bị giảm đi rất nhiều.

Cá còn như thế, huống chi thịt dê thịt bò?

Cho nên, muối trở thành một trong các vật phẩm cần thiết nhất của Hứa Hành.

Hơn nữa Lâm Vũ nói với cậu, nơi này mùa đông ít nhất sẽ kéo dài bốn tháng. Sau khi mùa đông kết thúc, qua thêm một trăng tròn nữa sẽ đến lần họp chợ tiếp theo.

Năm trăng tròn, cũng chính là năm tháng. Theo tỷ lệ tiêu thụ của cậu, dù có tiết kiệm bao nhiêu muối đi chăng nữa thì lượng muối bây giờ cũng không thể đủ. Bộ lạc lại phân phối muối đắng, Hứa Hành phải tinh chế lại thì mới có thể sử dụng.

Đã như thế, nhu cầu về muối của Hứa Hành sẽ càng nhiều hơn. Vì sinh tồn, cậu phải hỏi rõ ràng để lấy tin.

Tuy Lâm Vũ là người thú mới trưởng thành không lâu, nhưng hắn là đối tượng bồi dưỡng trọng điểm của bộ lạc, cũng coi như là thuộc như lòng bàn tay mấy sự vụ của bộ lạc.

Dựa theo lời của hắn và ước tính của Hứa Hành, có lẽ là cần hai mươi cân thịt khô mới có thể đổi được một bọc nhỏ, cũng chính là tầm 50 gam muối. Muốn phơi được hai mươi cân thịt khô, ít nhất phải cần bảy tám chục cân thịt tươi. Một con dê sừng có thể cung cấp được hai ba trăm cân thịt tươi, nhưng cho dù bộ lạc Hà Biên khai triển hợp thì một lần cũng chỉ có thể bắt được tám mươi chín mươi còn dê sừng.

Mà việc hợp tác sãn cũng không thể triển khai thường xuyên.

Trí thông minh của dê đầu đàn ngang bằng với người thú, thậm chí còn cao hơn không ít người thú. Sau khi chúng nó phát hiện quần thể ở gần biến mất thì có thể sẽ nâng chân bỏ chạy ngay lập tức.

Bởi vậy, bình thường đội săn thú sẽ săn mấy động vật không sống theo bầy, hình thể cũng không quá lớn, ví dụ như linh dương và ngựa cái. Thông thường, một chuyến đi cả đội sẽ mang về sáu bảy tấn thịt tươi.

Có điều, so với dê sừng, các người thú càng thích ăn thịt trâu rừng, đặc biệt là giống cái, đối với thịt trâu không có mùi tanh như vậy, lại càng thích ăn đến không ngừng được

Vì thường xuyên thỏa mãn ham muốn ăn uống của nhóm giống cái, đội săn thú gặp một đàn trâu rừng, sau khi phân tích, cảm thấy chính mình có thể làm được việc. Bọn họ sẽ từ bỏ săn con mồi khác, mà đi săn trâu rừng.

Trâu rừng to lớn, tính tình nóng nảy, còn đoàn kết. Thông thường, đội săn thú đuổi bắt hồi lâu, mới có thể dọa được hai ba con trâu rừng lạc đàn.

Ngày Lâm Vũ gặp được Hứa Hành, bọn họ đang săn trâu rừng.

Mà một con trâu rừng trưởng thành phải cần đến mấy chục người thú cùng săn, như vậy mới có thể bảo đảm không có ai bị thương.

Cũng may hình thể của trâu rừng, không phải dê sừng có thể so sánh. Một con trâu rừng ít nhất có thể cung cấp gần hơn hai tấn thịt tươi. Tổng hợp lại, cũng không tính là bị lỗ.

·

Sau khi Lâm Vũ giảng giải, Hứa Hành cảm thấy tình hình bộ lạc tốt hơn nhiều so với tưởng tượng của cậu. Dựa trên hai ngày săn sáu tấn thịt, giảm đi khẩu phần ăn của các người thú, vẫn có thể phơi ra không ít thịt khô.

“Vậy thì bây giờ trong bộ lạc còn bao nhiêu thịt khô?”Khi Hứa Hành hỏi câu này, cậu liếc nhìn cái kho riêng của Lâm Vũ. Hắn dám lấy rổ lá cọ chứa thịt khô của Lâm Vũ, cũng đủ để chứng minh từ một phía rằng, kho thịt khô riêng của Lâm Vũ không nhiều lắm.

Nhưng mà, điều cậu không ngờ chính là một xí như vậy đã xem như nhân tài kiệt xuất ở trong bộ lạc rồi!

“Thịt đều chia ngay ngày đó, sau đó tự mỗi người đi phơi.” Lâm Vũ nói tới đây, rất là đắc ý mà ưỡn ngực, khoe khoang nói, “Trừ tư tế ra, ta xem như là người có nhiều nhất luôn đó!”

Hứa Hành nghe thấy thì sửng sốt. Đôi mắt của cậu trợn tròn, lại nhìn thoáng qua miếng thịt khô hơn hai mươi cân kia, càng thêm khó có thể tin!

“Nhất, nhiều nhất á?” Sau khi Hứa Hành dừng một chút, tương đối uyển chuyển hỏi, “Là có không ít thịt chưa phơi xong, ngươi quăng đi rồi sao?”

Con báo nghe được cậu hỏi như vậy, cái đuôi vòng đến che chân trước, ngồi đến càng thêm nghiêm chỉnh. Hắn có chút hồi hợp, chẳng lẽ là số lượng thịt khô của mình quá ít, bị ghét rồi sao?

“Không, không có!” Con báo đáp xong, có chút không tự tin mà cụp tai.

Hứa Hành: “……”

Vậy thịt đâu?!

Hứa Hành bỗng nhiên nghĩ đến cảnh tượng khi cậu tỉnh lại vào ngày dầu tiên—— con báo nằm ở ngoài cửa gặm một miếng thịt cực lớn. Trông miếng thịt kia ít nhất phải hơn hai mươi cân……

“Thân ái,” Hứa Hành tựa như có chút hiểu được mà chứng thực nói, “Hôm nay ngươi ăn gì chưa? Ăn bao nhiêu?”

Con báo cảm thấy giọng điệu của bé giống cái có hơi kỳ quái. Bây giờ là lúc cần hỏi hắn ăn gì chưa sao? Nhưng bé giống cái đã hỏi, con báo là thú đực tốt nhất cả bộ lạc, hắn cần phải đáp!

“Ăn rồi.” Con báo không biết diễn đạt trọng lượng thế nào, hắn chỉ có thể dùng cái khác miêu tả, vừa lúc chính là: “Chỉ ăn miếng thịt…… có lẽ cỡ như miếng thịt mà thằng nhóc sư tử trộm đi đấy.”

Hứa Hành: “……”

Đúng luôn!

Không đúng! Cậu là người đi trước. Cậu không nên tính bằng lượng cơm con người, dẫu sao những người này cũng là dã thú…… Dã thú ăn nhiều, hợp tình hợp lý mà!

Nhưng cứ như vậy, cậu lấy cái gì đổi muối đây trời?