Sau Khi Xuyên Qua, Tui Cứ Bị Đám Người Thú Đè Nhau Tranh Giành

Chương 27: Báo thông minh cần đi tắm một cái(2)

Lần này, hiện trường cực kỳ xấu hổ. Có điều xấu hổ không phải Lâm Vũ và Hứa Hành, mà là gấu to tràn đầy vết thương ngồi ở giữa. Gã nghẹn họng trân trối nhìn chằm chằm phương hướng Lâm Na rời đi, hoàn toàn không ngờ mình sẽ dẫn đến sự ác cảm của Lâm Na như thế.

Lúc này, Tư tế đi đến bên cạnh gã. Cô nâng tay lên lên, gấu to lập tức cúi đầu theo bản năng, mặc cho cô đặt tay lên trán của mình.

Giọng nói dịu dàng của Tư tế vang lên, là một lời mở đầu khiến cho người ta có chút không hiểu ra sao: “Thần nói với ta, một khi dã thú có nhân tính thì sẽ sinh ra rất nhiều phiền não. Một số điều mà chúng ta từng cho là đúng sẽ dần dần trở thành sai.”

Giọng nói của cô linh hoạt kỳ ảo, mang theo một luồng thần tính, khiến cho ngay cả Hứa Hành không tin thần khi nghe lọt vào tai, cũng cảm thấy âm thanh của thần đang bập bềnh quanh thân.

“Ta đã suy nghĩ rất nhiều năm về ý nghĩa của những lời này. Theo sự xuất hiện của giống cái Hứa Hành mấy ngày nay, ta tựa như lại dần dần sinh ra một cách hiểu mới.” Tư tế quay đầu nhìn về phía Hứa Hành, ánh mắt dịu dàng, ẩn chứa sự từ bi và thương cảm giống như thần linh: “Dã thú sẽ gϊếŧ chết đời sau yếu ớt, nhưng con người sẽ tìm mọi cách nuôi con non yếu ớt ấy lớn lên. Dã thú sẽ vì thức ăn mà cắn gϊếŧ đồng loại, nhưng khi con người nhìn thấy đồng loại bị đói khát thì sẽ chia sẻ đồ ăn của mình.”

“Thần để chúng ta có được nhân tính, áp chế hình thú, hóa thành người thú, không phải để chúng ta đánh nhau, mà là để chúng ta có thể dễ dàng sinh sống trong thế giới vô tận này.” Tư tế khom lưng hôn lên trán của gấu to, sau khi thẳng người dậy, cô chậm rãi nhìn các người thú đang đứng vây quanh.

Trong ý thức vẫn còn ngây thơ của dã thú, tựa như có chút không hiểu thâm ý trong lời của Tư tế, nhưng bọn họ lẳng lặng lắng nghe, bởi vì đây là lời của Thần.

Giọng của Tư tế lại vang lên lần nữa, lần này giống như vang ở trong lòng: “Chúng ta đừng làm việc bằng bản năng dã thú, cũng đừng lấy tiêu chuẩn của dã thú mà đánh giá đồng loại. Người, sẽ giúp đỡ lẫn nhau; thú, mới tranh đấu với nhau. Nhớ kỹ, bây giờ chúng ta là con người!”

·

Khi Hứa Hành được con báo chở về căn nhà nhỏ, hai mắt vẫn đăm đăm.

Đây là lần thứ ba cậu cảm nhận được thần lực ở thế giới này.

Mới vừa rồi, khi nghe xong lời của Tư tế, một loại cảm giác rất kỳ diệu quanh quẩn ở trong lòng của cậu. Không chỉ có cậu mà tất cả người thú có mặt đều im lặng rời đi sau khi nghe những lời này.

Mà là người đầu tiên nghe, gấu to vẫn còn ngồi ngây người ở đó, như là đã nhận lễ rửa tội tư duy, cả khuôn mặt gấu đều trở nên tràn ngập linh tính.

Quá kỳ diệu!

Cảm giác này giống như ở trong chùa nhiều năm, mỗi ngày nghe tiếng chuông chùa ngân vang, là một loại lễ rửa tội bắt nguồn từ tín ngưỡng.

Mà càng làm cho Hứa Hành để ý chính là, lời này của Tư tế là để cho các người thú đừng kỳ thị cậu nữa.

Cái này làm cho trong lòng Hứa Hành chua xót.

Trời biết, ngay cả cha ruột của cậu cũng ghét cậu……

·

Hứa Hành ngồi ngây ra ở cửa. Sau khi đến nơi này, đây là lần đầu tiên cậu đang cố gắng bình tĩnh lại.

Mặc kệ một năm sau, hắn còn ở trong bộ lạc hay không, nhưng giờ phút này, cậu rõ thực sự cảm nhận được một nền văn minh mới đang từ từ trỗi dậy. Mà cậu may mắn bước vào trong đó, sao có thể cưỡng lại việc tiếp thu nền văn minh này chứ?

Phong cảnh bên ngoài căn nhà rất đẹp. Rừng cây bên trái rậm rạp xanh mướt, còn đồng cỏ bên phải thì um tùm mà rộng mở. Hoàng hôn ở cuối chân trời tỏa ra ánh sáng màu đỏ cam, mạ lên một chút ấm áp cho những thứ màu xanh đậm này.

Sau khi làn gió ấm thổi qua, lá cỏ xào xạc, từ xem đến nghe, đều là vẻ đẹp của tự nhiên.

Hứa Hành một tay chống cằm, ngắm nghía cảnh đẹp hiếm có ở thế giới hiện đại.

Lúc này, bóng dáng con báo đang nhảy tung tăng xuất hiện. Trong miệng hắn ngậm rổ lá cây cọ do Hứa Hành đan ra, bước mấy bước vui sướиɠ đến gần cậu.

Khi phát hiện Hứa Hành đang nhìn chính mình, cái đuôi con báo đột nhiên dựng đứng lên, chóp đuôi lắc lư, hiện ra tâm trạng của hắn rất tốt. Hắn chạy chậm đến trước người Hứa Hành, sau đó vững vàng đặt chiếc rổ chứa gan ở trước mũi chân của Hứa Hành.

“Giống cái của ta, ta được chia tim và gan này.” Lâm Vũ đặt đầu lên đầu gối của Hứa Hành rồi dùng sức dụi dụi, “Cho em ăn đấy! Đây là mấy bộ phận ngon nhất của dê sừng.”

Hứa Hành đưa tay sờ cổ và đầu của con báo.

Cái này làm cho con báo cực kỳ hưng phấn! Hắn híp mắt, giọng nói đều lộ ra vui sướиɠ nói: “Tù trưởng còn thấy được rổ của ta, khen em giỏi lắm, có thể làm ra thứ tốt như vậy.”

Hứa Hành bị hắn lây, cũng nở nụ cười. Cậu nhịn không được nâng mặt của con báo rồi hôn lên má báo mội cái.

Con báo lập tức hưng phấn đến phát ra tiếng “phì phì”, ngoan ngoãn ngồi xuống, quay đầu lại, đôi mắt to nhìn cậu như muốn nói, ngươi tiếp tục đi!

Nhưng Hứa Hành không hôn nữa, chỉ hỏi: “Vậy ngươi trả lời hắn thế nào?”

Lâm Vũ kiêu ngạo mà ngửa đầu, nói: “Còn nói thế nào nữa? Ta đương nhiên là nói với ngài ấy, ‘giống cái của ta, chính là giống cái tốt nhất trên đời!’”

Hứa Hành bị vẻ kiêu ngạo của Lâm Vũ chọc cho vui vẻ. Cậu cười lớn, lại sờ đầu của Lâm Vũ mấy cái, mới dùng một loại giọng điệu hạ quyết tâm nói: “Sau này, ngươi đừng gọi ta là ‘giống cái của ngươi nữa’.”

Nhìn thấy con báo bị sợ tới mức cụp tai, hoảng sợ mà nhìn chính mình.

Hứa Hành vội giải thích nói: “Sau này, ngươi gọi ta là thân ái đi.”

“Thân ái?” Con báo không biết ý nghĩa của xưng hô này.

Hứa Hành giải thích nói: “Ở…… Trong bộ lạc của ta thường gọi bạn đời là ‘thân ái’, cho nên, sau này ngươi là ‘thân ái’ của ta, ta cũng là ‘thân ái’ của ngươi.”

Vừa nghe lời này, con báo lập tức hưng phấn hô lên: “Thân ái!” Hắn vừa kêu, vừa điên cuồng cọ chân của Hứa Hành, chỉ thiếu mỗi lật cái bụng mà thôi.

Hứa Hành chậm rãi vuốt ve sau lưng sau lưng hắn, chờ đến khi cuối cùng con báo không gọi nữa. Cậu mới cắn môi, như là hạ quyết tâm, dùng âm thanh chỉ có con báo mới nghe thấy được: “Lát nữa ngươi đến bờ sông tắm cái đi.”

Nghe được tắm rửa, đôi tai đang cụp xuống của con báo bật lên—— hắn ghét tắm lắm! Bởi vì hắn không thích nước.

“Ta…… Ta thúi lắm sao?” Con báo tủi thân mà hít hít cái mũi. Hắn cảm thấy mình đâu có nặng mùi lắm đâu!

Hứa Hành thấy thế, trên mặt ửng đỏ, dùng giọng nói như muỗi kêu nói: “Ngươi đi tắm đi. Tắm xong…… tối nay…… chúng ta giao phối.”