Chờ Báo Báo nhảy vào nhà, Hứa Hành liền hỏi ra nghi hoặc trong lòng —— các người thú rốt cuộc có các dụng cụ khác hay không?
Dựa theo suy đoán ban đầu của Hứa Hành, cậu cảm thấy, cho dù trình độ chế tạo ở đây không thể so sánh với Tam Tinh Đôi, thì cũng không đến mức quá nguyên thủy. Cách gọi “Vua” quả thực đã tồn tại từ thời xã hội nguyên thủy, nhưng nếu đã xây ra Vương Thành thì xem chừng cũng sẽ sớm bước vào chế độ nô ɭệ từ xã hội nguyên thủy.
Ai ngờ, theo Lâm Vũ nói ra một loạt vật chứa thường dùng ở trong cuộc sống của bọn họ, Vẻ măt của Hứa Hành càng ngày càng nặng nề —— xong rồi, với cái năng lực sản xuất này, mình sẽ không thể sống sót trong mùa đông này rồi.
Theo như lời Lâm Vũ nói, vật dụng mà mọi người thường dùng để đựng đồ là những chiếc lá có kích cỡ khác nhau; thứ dùng để buộc vật phẩm, cũng chỉ có các loại dây leo.
Bọn họ chế biến thịt khô, chỉ là cắt thịt ra phơi khô, về phần phơi thành cái gì, có hỏng hay không, bọn họ cũng không thèm để ý, dù sao cũng chẳng chết. Ngược lại nhóm tộc biển còn rất thích thịt khô phơi bị hư.
Công cụ dùng để cắt thịt khô không phải là móng vuốt của bọn họ thì xương được mài bén.
Cũng may bọn họ cũng không phải không có công cụ bằng đá.
Những thứ miễn cưỡng được coi như cối đá chày đá nằm ở giữa bộ lạc, là công cụ mà nhóm giống cái thường dùng để nghiền đá thành bột. Công cụ này được đổi về từ Vương Thành. Nghe nói là một thứ hiếm lạ do nhóm giống cái vương tộc làm ra. Các cô phát hiện khi cho loại bột đá trắng này vào bên trong lúc thuộc da thú thì da thuộc xong sẽ mềm hơn, còn giữ được màu sắc. Vì có được nhiều bột màu trắng hơn, các cô đã mày mò làm ra thứ này.
Bộ lạc Hà Biên thuộc về bộ lạc cỡ trung, vẫn luôn theo sát hướng gió của Vương Thành. Thấy Vương Thành làm ra được thứ tốt như vậy, nhóm giống cái đúng lúc cần dùng đến, tù trưởng Phù Phong đương nhiên dồn hết lực của toàn tộc mang về một cái.
Về phần mấy thứ như rìu đá và dao đá, Lâm Vũ hoàn toàn chưa từng nghe nói đến. Thậm chí sau khi hắn nghe được câu hỏi của Hứa Hành, còn hỏi ngược lại Hứa Hành: “Mấy cái đó còn mạnh hơn móng vuốt với hàm răng của chúng ta sao?”
Hứa Hành theo bản năng mà nhìn Báo Báo. Cả người cơ bắp, còn có răng nanh cùng móng vuốt sắc bén, hình như…… hình như…… mấy thứ đó kém hơn thật.
Hứa Hành buồn bực mà đỡ trán, ra hiệu Lâm Vũ tiếp tục đi.
Lâm Vũ đã biết xem sắc mặt của bé giống cái. Hắn nhận ra theo lời hắn càng ngày càng nhiều, cả khuôn mặt của bé giống cái cũng càng ngày càng đen. Hắn vội vàng chọn thứ tốt để nói, ví dụ như đồ gốm.
Đồ gốm là thứ hiếm lạ, trong bộ lạc này, hiện trước mắt chỉ có Tư tế đang sử dụng. Cô cũng không có nhiều lắm, chỉ có ba cái, chia ra dùng để cất giữ những đồ có giá trị như muối và đá trắng.
Giới thiệu xong câu này, Lâm Vũ cụp tai xuống, cẩn thận tỏ thái độ nói: “Ta sẽ cố gắng săn thật nhiều con mồi. Như vậy khi chia mồi, bọn họ sẽ cho ta nhiều thịt hơn. Ta sẽ có thể phơi nhiều thịt khô, đổi được nhiều muối hơn, cũng có thể đổi một cái đồ gốm cho em dùng.”
Lâm Vũ là một con động vật hoang dã, trực giác của hắn cực kỳ nhạy bén. Hắn đã phát hiện, bé giống cái không vui là bắt nguồn từ sự chênh lệch hoàn cảnh sống. Hắn sẽ cố gắng bù đắp sự chênh lệch này thì mới có thể làm bé giống cái vui vẻ hơn.
Có lẽ cả đời hắn sẽ không bao giờ ngờ rằng, sự chênh lệch này là thứ mà một loài động vật như hắn dù có dùng hết sức lực cũng không thể bù đắp được. Nhưng hắn ngây thơ, nhiệt tình, hắn sẵn lòng cố gắng hết sức vì “tình yêu”.
Tỏ thái độ xong, hắn lại tựa đầu vào đầu gối của Hứa Hành. Lần này không cọ, chỉ dùng đôi mắt màu vàng phát ra ánh sáng xanh mơn mởn nhìn chăm chú vào giống cái của mình.
Khi Hứa Hành cúi đầu nhìn thẳng hắn, rất khó không bị như vậy một đôi mắt tràn đầy sự thuần khiết như vậy thu hút. Cậu nhịn không được duỗi tay sờ sờ cái đầu to của con báo, xúc cảm lông xù ấm áp, cộng thêm sờ vào lỗ tai đàn hồi mềm mại kia khiến cho tâm trạng đã chạm đáy của cậu tăng lên rất nhiều.
Dùng cái gì giải quyết nổi ưu sầu?
—— Vuốt mèo! Vuốt một con mèo lớn có đức mèo!
Tâm trạng đỡ hơn, Hứa Hành quyết định đổi chủ đề, đồng thời cũng giải quyết vấn đề cấp bách hiện tại của cậu.
“Thế thì ta nên làm thế nào để các giống đực tự nguyện cung cấp nuôi dưỡng ta?” Hứa Hành thấy sau khi mình hỏi ra câu này, ánh sáng trong mắt Lâm Vũ đều ảm đạm đi mấy phần. Cậu vội vàng giải thích nói: “Ý ta là, ngươi cảm thấy ngoại trừ giao phối với bọn họ thì còn cách nào khác có thể nhận được sự ưu ái của bọn họ không?”
Sau khi nghe Lâm Vũ nói xong, Hứa Hành phát hiện con đường mình có thể đi quá ít.
Cho dù cậu có hơi thông minh, có thể giúp các người thú cải thiện mức sống. Nhưng sự phát triển này có thể được các người thú công nhận hay không thì cũng rất khó nói. Còn nữa, sự phát triển cũng không thể diễn ra trong một sớm một chiều, mà bộ lạc chỉ cho cậu có một năm để chứng minh giá trị của mình.
Nếu cậu không thể nhận được sự ưu ái của ba thú đực trong vòng một năm, một khi rời khỏi bộ lạc, cho dù có Lâm Vũ bảo vệ, cũng rất khó sống sót được.
Chỉ là…… Có lẽ là đã bị ngấm giáo dục một vợ một chồng từ lâu, cho nên Hứa Hành không làm được chuyện này.
“Ta chỉ muốn giao phối với ngươi.” Hứa Hành có chút xấu hổ mà nói ra những lời này.
Sau khi cậu nói ra những lời này, hắn thấy Lâm Vũ hưng phấn đến liếʍ môi, vội vàng lại bồi thêm một câu: “Nhưng không phải bây giờ!”
Lâm Vũ hoàn toàn không cảm thấy có gì khác nhau. Dù sao chỉ cần bé giống cái chịu giao phối với hắn, vậy là được rồi.
À há —— giao phối! Hắn có thể giao phối với bạn đời rồi!
Nhìn ánh mắt càng ngày càng nóng bỏng của Lâm Vũ, Hứa Hành nhéo má của Báo Báo ra hai bên, giống như làm nũng nói: “Tóm lại, ngươi cứ nói với ta trước, ta có cách gì có thể nhận được sự ưu ái của giống đực hay không.”
Lâm Vũ chỉ là một người thú mới vừa thành niên không lâu. Hắn không cho được ý gì. Nhưng hắn là người thú rất gần với tù trưởng, hắn có thể nhận được đề nghị của tù trưởng.
“Ngày mai khi săn thú, ta hỏi tù trưởng một chút.”
Hắn không có cách nào, chẳng lẽ tù trưởng không có cách nào sao?
Hứa Hành hết sức vừa lòng với câu trả lời này, vừa lòng đến cậu lập tức cúi đầu hôn một cái chốc lên trán của con báo. Thấy con báo muốn chòm đến liếʍ miệng, cậu vội nói: “Đừng liếʍ! Còn có việc muốn hỏi ngươi này.”
·
Khi mặt trời sắp lặn, Lâm Vũ ngậm một đống lá cọ trở về.
Trước đó Hứa Hành bảo Lâm Vũ đi thu thập lá cây, cậu hỏi Lâm Vũ có biết lá cây có hình dạng giống như thế này hay không. Lâm Vũ lập tức gật đầu đáp “Biết”, còn nói cách bộ lạc không xa.
Hứa Hành liền bảo Lâm Vũ nhanh chóng đi hái về.
Lâm Vũ cũng thành thật chạy đi hái hơn hai mươi lá.
Nhìn lá cây thu nhỏ theo thứ tự, màu sắc cũng dần dần nhạt hơn, Hứa Hành hợp lý nghi ngờ con báo này đã bứng sạch cả một cây luôn rồi.
Nương theo ánh sáng lờ mờ, Hứa Hành dùng nước rửa sạch lá cọ trước, mới rọc thành từng mảnh dài hẹp, sau đó treo ở ngoài cửa hong gió. Ngày mai chờ lá cây khô thì cậu sẽ đan lại thành thúng.
Thực ra, đan giỏ tốt nhất nên dùng dây leo và nhánh trúc có độ dai, chỉ là Hứa Hành tay nghề không thạo, không xác định bản thân có thể đan được hay không. Còn nữa, cậu cũng không biết nơi này có vật liệu cùng loại hay không. Trong di động của cậu thì có video liên quan, có thể giúp cậu nhớ lại chi tiết, chỉ là cậu tạm thời không muốn để Lâm Vũ nhìn thấy di động.
Có thể rót được nước ấm liên tục, cũng đã đủ làm người ta kinh sợ rồi.
Lại lôi ra thêm thứ đồ chơi có thể phát sáng, lỡ như hù Lâm Vũ sợ đến mang áp lực tâm lý thì phải làm sao đây?
Áp lực tâm lý nghiêm trọng thì mèo sẽ chết luôn đấy!
·
Hôm sau, Lâm Vũ cùng đội săn thú đi ra ngoài sớm.
Đội săn thú phải đi qua con đường phía sau căn nhà nhỏ của Lâm Vũ. Hứa Hành rảnh rỗi nên đi vòng ra sau nhà tiễn Lâm Vũ.
Hôm qua chỉ thấy giống cái và thủ vệ giống đực, Hứa Hành không cảm thấy bộ lạc không có nhiều người lắm.
Hôm nay nhìn thấy một cảnh tượng quy mô lớn, phía trước có không ít người thú cưỡi dã thú tiến lên, phía sau là một đội khổng lồ biến thành hình thú. Hứa Hành đứng trong màn bụi bọn họ nhấc lên, lúc này mới cảm thấy động vật trong bộ lạc này…… à không, có khá nhiều người.
Chủng loại cũng rất nhiều.
Hình như cậu còn gặp được con gấu khổng lồ ở bìa rừng ngày hôm qua. Con gấu khổng lồ yên lặng mà đi theo phía sau đội ngũ, cũng giống như mấy con thú đực khác, quay đầu lại nhìn Hứa Hành một cái.
Bị nhiều dã thú nhìn như vậy, Hứa Hành đã không còn kinh hoảng giống như ngày hôm trước nữa. Cậu thậm chí có hứng thú, nhìn xem có giống loài quý hiếm nào đàn dã thú này không.
Ừmm ừm…… Đều vô cùng quý hiếm, có rất nhiều loài cậu chưa từng thấy qua!
Chờ khi đội săn thú đã đi xa, Hứa Hành mới chưa đã thèm mà đi vào nhà, lấy mấy quả ăn cho no bụng. Bây giờ cậu đã có chút ngán với quả ngọt này rồi. Cậu muốn ăn cơm, ăn mì, ăn sủi cảo…… Tóm lại, cacbohydrat! Cậu muốn cacbohydrat!
Hứa Hành vừa hậm hực ăn, vừa đi tới nơi đặt đồ ăn cho sư tử con vào ngày hôm qua.
Tốt lắm! Không còn gì cả.
Hứa Hành tiện tay đặt thêm mấy quả trái cây ở nơi đó. Sau khi cậu đặt xong thì đưa mắt xem xét khắp nơi, ngay đến một cọng lông sư tử chả thấy đâu.
Ai, chẳng lẽ sau này không được vuốt lông sư tử nữa sao?
Hứa Hành đau lòng nghĩ, còn là sư tử trắng, con sư tử trắng có phòng riêng trong sở thú luôn ấy.
Ôm tâm trạng đau buồn, Hứa Hành lại đi đến bếp lò mới xây hôm qua xem xét. Tuy rằng phơi cả đêm, nhưng đất vẫn hơi ẩm do nhiệt độ ban đêm thấp hơn. Hứa Hành đoán hôm nay mình không thể sử dụng bếp lò nên đành phải quay về phòng đan giỏ.
Tính cách của Hứa Hành vốn không ở không được. Sau khi đến nơi này, bởi vì chưa biết tương lai ra sao, thực ra trong lòng cũng không thế yên ổn. Cậu đơn giản làm thêm chút chuyện, bổ sung đầy đủ cho mình một chút.
·
Bởi vì bị ba bỏ rơi từ khi còn rất nhỏ, Hứa Hành lớn lên cùng với mẹ. Không có ba, đương nhiên không có được tình thương của ông bà nội. Khi mẹ cậu đi làm, chỉ có thể gửi cậu ở nhà ông bà nội, nhờ hai ông bà coi chừng.
Ông ngoại bà ngoại là dân quê, sinh sống bằng trồng trọt, hoàn toàn không có tiền tích góp gì. Vì giúp con gái của mình nuôi con, ông ngoại thường xuyên đan một số sản phẩm bằng tre mang ra chợ trên thị trấn bán để kiếm tiền phụ giúp con gái.
Hứa Hành xuất phát từ sự tò mò và mê chơi, cậu từng học một ít tay nghề đan giỏ từ ông ngoại, chỉ là lâu rồi không luyện, cậu cho rằng mình còn không quen tay. Không ngờ khi vừa bắt tay vào đan, bàn tay vẫn nhớ rõ nên làm gì tiếp theo, giống như ông ngoại đang ngồi ở bên cạnh cậu, tay cầm tay mà dạy đan khi cậu còn nhỏ vậy.
Sau khi bắt đầu, không lâu sau, một chiếc rổ được đan từ lá cọ xuất hiện ở trong tay Hứa Hành. Hình dạng không lớn, nhưng lại chắc hơn rất nhiều so với lá cây.
Hắn đưa tay lau nước mắt nơi khóe mắt, đè nén nổi nhớ nhung ở trong lòng, tiếp tục bắt đầu đan cái thứ hai.
Năm đó sau khi mẹ bị bệnh chết, ông ngoại và bà ngoại người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, dưới sự đau buồn quá độ, thực ra cũng không được thêm mấy năm.
Hứa Hành thường nhớ bọn họ, có điều hiện tại cũng có chút may mắn. Nếu bọn họ còn sống, Hứa Hành sợ sẽ lo âu đến cuống cuồng. Sao cậu có thể nỡ để bọn họ lại người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh lần nữa chứ?
Với một tia cảm thấy may mắn, kỹ thuật đan giỏ lá cọ của Hứa Hành càng thêm thành thạo.
Khi cậu đan đến cái thứ tư, cũng là một cái lớn nhất thì một giọng nói phẫn nộ bỗng chốc xuất hiện ở trên đỉnh đầu của cậu.
“Ồ! Ngươi chính là con giống cái tàn tật không sinh được con đấy sao?”