Hứa Hành bị bóng dáng ấy làm cho hoảng sợ. Cậu liền lùi ba bước, chờ phía sau lưng đυ.ng phải tường đất, mới nhìn chăm chú nhìn lại chỗ kia.
Chỉ thấy một thiếu niên chân tay gầy như củi, mái tóc dài màu xám bù xù, cuộn tròn trong góc như một con chó hoang sợ hãi, gặm quả trái cây trong tay.
Hắn gặm nó mà không tướng ăn gì. Rõ ràng trái cây đã chín, bị hắn cắn một miếng, nước trái cây liền tràn ra, chảy xuống mu bàn tay. Hắn cắn hai ba miếng đã hết thịt quả, lại thè lưỡi liếʍ nước trên mu bàn tay.
Mu bàn tay vốn đen nhánh, bỗng nhiên bị hắn liếʍ đến đỏ trắng.
Hứa Hành nhìn đến mảng màu trắng kia, nhịn không được nhíu mày.
Màu da của đứa nhỏ này không bình thường.
Hắn lại nhìn chăm chú vào đôi mắt thiếu niên, thủy tinh thể màu xám bạc hiện lên hình dáng phần kỳ, giống như bông tuyết gắn vào trong mắt, là một đôi mắt cực kỳ đẹp. Nhưng kết hợp với màu da và màu tóc của hắn, Hứa Hành có thể kết luận, thiếu niên này hẳn là bị mắc bệnh bạch tạng.
Có điều, việc này có liên quan gì tới cậu đâu? Cũng không phải con của cậu.
Cho dù Hứa Hành quan tâm thì cậu vẫn quan tâm đến việc đứa trẻ này được nuôi dưỡng như thế nào? Sao lại gầy đến như vậy, ăn uống cứ như quỷ chết đói đầu thai như thế?
·
Hứa Hành không biết tiếng địa phương, đương nhiên không quan tâm được lai lịch của đứa nhỏ này. Với lại, sức chộp lấy thức ăn của đứa trẻ này không khác gì một con chó hoang. Thà cậu lo cho quần áo của mình thì hơn.
Ở chỗ này, đứa trẻ dù còn nhỏ đến mấy thì máu dã thú vẫn đang chảy trong người.
Hứa Hành tưởng tượng đến móng tay thu phóng tự nhiên của Lâm Vũ thì không nhịn được lo lắng cho quần áo của mình sẽ bị đứa nhỏ trước mặt cào hư. Cậu đi nhanh chóng lanh tay lẹ mắt nhét quần áo vào túi, lại dùng tư thế mắt nhìn về phía trước, khom lưng cởϊ qυầи ra.
Thiếu niên bỗng nhiên giống như bị ấn xuống nút tạm dừng, vẫn không nhúc nhích. Hắn trừng mắt nhìn Hứa Hành, đôi mắt càng trừng càng lớn, còn không chớp lấy một cái.
Cho dù Hứa Hành biết “đực cái khác nhau”, nhưng đứa nhỏ đối diện mới bao lớn chứ? Đừng nói đã thành niên, đứa nhỏ này thoạt nhìn thậm chí còn chưa đến mười hai tuổi. Bởi vậy, cho dù Hứa Hành tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, cũng không hề cảm thấy xấu hổ.
Về phần thiếu niên, ngoại trừ khuôn mặt đỏ bừng đến vết dơ cũng không che được thì cũng không có gì đặc biệt.
Sau khi Hứa Hành cởi sạch mình không còn một mảnh thì đi về hướng của thiếu niên.
Thiếu niên như là bị động tác của cậu dọa sợ, đột nhiên xoay đầu lại, như là không dám nhìn Hứa Hành, nói một câu rất dài.
Hứa Hành cố gắng một giây, đúng là không nghe hiểu, cho nên đơn giản từ bỏ.
Cậu chỉ phát ra một tiếng “này” để thu hút sự chú ý của thiếu niên, sau đó giơ tay chỉ mạnh về phía cửa.
Ý nghĩa rất rõ ràng —— cút đi!
Thiếu niên nhìn đã hiểu ý của cậu, lập tức chắp tay trước ngực, lại nói một câu gì đó với Hứa Hành, trên mặt lộ vẻ cầu xin. Đáng tiếc, Hứa Hành là thật sự không hiểu một chữ nào. Cậu chỉ có thể bất đắc dĩ mà lên tiếng nói: “Đi! Đi ra ngoài, không được tiến vào nữa!”
Vừa dứt lời, đổi lại là thiếu niên lộ vẻ mờ mịt. Hắn ngơ ngơ ngác nhìn Hứa Hành, vẻ mặt càng ngày càng nghi hoặc.
“Đi ra ngoài!” Hứa Hành lại chỉ ngón tay về phía cửa.
Cho dù thiếu niên không hiểu lời của cậu, chắc là có thể hiểu động tác của cậu chứ!
Quả thực, khuôn mặt của thiếu niên lộ vẻ thất vọng mà quay người, tứ chi nằm sấp xuống đất. Tiếp theo, một con sư tử nhỏ phủ đầy bùn, bộ lông dính bết xuất hiện ở trong phòng. Cho dù toàn thân dơ bẩn, nhưng mơ hồ có thể nhận ra bộ lông có màu trắng.
Chỉ thấy hắn rũ đầu, sau đó bước từng bước mất mát chầm chậm về phía cửa.
Hứa Hành: “……”
Đáng chết! Tại sao lại là một con sư tử con chứ?
Hứa ·fans cuồng trung thành cấp 99 của boss mèo· Hành, bắt đầu hô hấp dồn dập.
Đây chính là sư tử con!
Sống!
Là một người yêu mèo, mỗi lần đi đến sở thú, đều chỉ có thể nhìn thấy sư tử nằm ngang nằm dọc ngủ trên mặt đất, Hứa Hành thật sự rất muốn tiếp xúc với loài thú hung dữ này một lần mà không bị đổ máu.
Huống chi, đây còn là sư tử con màu trắng nữa!
Trắng tinh, không có một sợi lông tác. Nếu ở trong sở thú bình thường, có thể có phòng riêng luôn đấy!
“Này!” Cuối cùng, sự tò mò Hứa Hành chiến thắng lý trí, cậu lên tiếng gọi sư tử con đang đi đến cửa.
Sư tử con ngoan ngoãn dừng lại, thậm chí xoay người, đi đến trước mặt cậu ngồi xuống.
Tuy rằng chú sư tử con này gầy đến đáng thương, nhưng dáng vẻ của nó trông giống sư tử con trong phim hoạt hình của Disney, hàng mi dài cong vυ't, hai tròng mắt đặc biệt như đồ mỹ nghệ. Nếu tắm rửa sạch sẽ, rồi cột thêm cái nơ con bướm trên cổ, cũng có thể diễn vai mèo Tom đang cưa gái ở trong Tom và Jerry!
Hứa Hành làm gì chịu được sự cám dỗ này?!
Cậu gần như ngay lập tức vươn cổ ra nhìn về phía cửa …… Ô? Kỳ quái! Vừa rồi khi Lâm Vũ đi, cậu không nhìn thấy Lâm Vũ có mang theo đống thịt sống kia. Nhưng hiện tại nhìn lại, nơi đó chỉ còn lại một vũng máu ướt dầm dề.
Chẳng lẽ là bị…… Hứa Hành có chút hoài nghi mà nhìn sư tử con ở cửa, bụng bẹp đến giống như có thể dán đến phía sau lưng, nếu hắn ăn đống thịt kia, thì cần gì phải nhào vào phòng cuỗm trái cây của cậu?
Vậy đống thịt kia đâu rồi?
Hứa Hành vốn muốn lấy miếng thịt cho sư tử con ăn. Nhưng không thấy thịt đâu, cậu cũng đơn giản không thèm nghĩ nữa.
Hứa Hành cúi đầu nhìn về phía mặt đất, may mà đống thịt đựng trong lá cây vẫn còn, cũng chưa biến mất.
Hứa Hành khom lưng cầm chiếc lá đựng thịt lên, chậm rãi đưa qua cho sư tử con. Tuy rằng đối phương có thân xác nhân loại, nhưng dẫu sao hắn cũng không phải người, Hứa Hành liền cẩn thận mà ngừng ở khoảng cách 1 mét, sau đó chậm rãi đặt thịt ở trên mặt đất rồi đẩy đẩy về phía của sư tử con.
Đôi mắt to của sư tử con lập tức đựng đầy biết ơn. Hắn chậm rãi nằm rạp ở trên mặt đất, bò hai bước về phía Hứa Hành, sau đó xoay người một cái, lộ cái bụng của mình ở trước mặt của Hứa Hành.
Cái bụng!
Cái bụng của sư tử con!
Hai mắt của Hứa Hành đều sắp bắn ra ánh chớp. Hắn thậm chí cũng không nhịn được hoài nghi, đây là phúc lợi mà vận mệnh đưa đến cho cậu trong cuộc trải nghiệm tồi tệ này sao?
Có thể vuốt lông dã thú hung mãnh mà ngày thường phải trả tiển mới được vuốt miễn phí, khiến adrenaline trong người Hứa Hành tăng cao. Cậu không chút do dự mà vươn tay sờ lên bụng của sư tử con. Xúc cảm hoàn toàn khác với cảm giác chạm vào bụng mèo trong ký ức của cậu, không phải mềm mại, mà là khô quắt, tựa như có thể sờ được đến sống lưng thông qua cái bụng.
Hứa Hành càng sờ càng cảm thấy đáng thương, đơn giản nhẹ nhàng đẩy đẩy sư tử con, làm hắn ăn thịt trên mặt đất đi.
Sư tử con xoay người đứng lên, vẫn không có lập tức ăn, mà là lại cọ hai ba cái lên cái đùi trơn bóng cảu Hứa Hành, sau đó mới ngậm thịt chạy chậm ra cửa.
Trong lòng Hứa Hành cực kỳ vui sướиɠ với điều này. Tuy rằng cậu rất đói bụng, nhưng còn chưa đói mức ăn thịt sống. Nơi này lại không có tủ lạnh, thay vì để nó thối rữa, còn không bằng cho con non ăn.
Hứa Hành thò đầu ra khỏi cửa, nhìn sư tử con ngậm thịt tiến vào trong rừng cây thấp bên cạnh. Cậu mới quay người lại, mở bình nước ra uống nước, cắn hai viên cẩu kỷ để lót dạ một chút.
·