Hứa Hành rất khó hình dung về đêm đầu tiên mình trải qua ở thế giới khác.
Một hai phải dùng một từ để hình dung thì dường như chỉ có “sự hỗn loạn” mới có thể tóm tắt được.
Đêm qua, cậu ngủ không bao lâu, bốn phía liền vang lên tiếng tru của dã thú hết đợt này đến đợt khác. Không, có lẽ không nên gọi là “tru lên”, nó kiểu khi thì là tiếng nức nở, khi thì là tiếng kêu rên, có khi thì lại là tiếng gầm gừ như tiến vào trạng thái chiến đấu.
Đủ loại âm thanh kết hợp, khiến cho Hứa Hành bị mấy âm thanh này đánh thức, trong lòng tràn ngập sợ hãi.
Hình như ngôi nhà cỏ tranh tả tơi này mới vừa được xây dựng, chỉ có thể miễn cưỡng che mưa che nắng. Lối vào duy nhất bị một tấm ván gỗ nứt chặn lại, chó hoang đi ngang qua đá một cái thì cửa sẽ đổ ngay.
Mấy con dã thú xung quanh tru dữ như thế, như là có thể tấn công bất cứ lúc nào. Lỡ như chúng nó xông vào đây thì phải làm sao đây?
Hứa Hành run bần bật, cậu rục thì một cục ở trong lòng ngực của con báo.
May mà, chuyện cậu lo lắng không hề xảy ra. Chờ khi cậu chịu được đến nửa đêm, những âm thanh xung quanh dần dần im lại.
Toàn bộ bộ lạc, trở về yên tĩnh.
Kỳ quái quá?
Thời gian âm thanh này biến mất, hình như không phù hợp với tập tính của các sinh vật sống về đêm.
Hứa Hành suy nghĩ trong chốc lát nơi phát ra âm thanh này, sắc mặt bỗng chốc trở nên trắng xanh. Cậu cảm thấy, hình như cậu biết âm thanh này từ đâu tới rồi.
Đây hình như không phải tiếng đàn thú xung quanh tru lên, mà là âm thanh của thú đang giao phối.
Nhìn cái đi! Người nơi này lên giường đều như dã thú đang đánh nhau, một nhân loại yếu ớt như cậu, sao có thể chịu được mấy con dã thú đó giày vò chứ?
Xem ra cách “tìm ba ông người yêu trong vòng một năm này”, cậu thật sự không làm được rồi!
·
Sau khi nghĩ thông suốt, Hứa Hành vừa đói vừa mệt vừa buồn ngủ. Cậu ngáp một cái, đang muốn chìm giấc ngủ, phía sau vang lên tiếng ngáy “khì khì”, có vẻ đặc biệt chói tai trong bóng đêm yên tĩnh.
…… Hóa ra, Lâm Vũ cũng mới ngủ.
Hứa Hành nuôi mèo nhiều năm biết không ít mèo sẽ ngáy khi ngủ. Cậu còn cảm thấy rất đáng yêu. Nhưng hôm nay, sau khi nghe nửa giờ, chỉ muốn xoay người bịt kín cái miệng của con báo phía sau!
Ồn ào như tiếng nổ ran của xe việt dã ở bên tai. Hứa Hành suy đoán hợp lý, nếu thêm mấy đêm nữa, cũng không cần bị bộ lạc xua đuổi, bản thân cậu đã có thể bởi vì thần kinh suy nhược mà dọn ra ngoài nằm yên chờ chết rồi.
Cuối cùng, Hứa Hành bị tiếng ồn làm cho chịu không nổi, cậu xoay người nhẹ nhàng vỗ vỗ cái lưng lông xù của Lâm Vũ. Chiêu này rất hữu dụng, tiếng ngáy Lâm Vũ lập tức nhỏ không ít.
Hứa Hành nhẹ nhàng thở ra, cầu nguyện tiếp theo đừng xảy ra chuyện xấu gì nha.
Nhưng mà, vận mệnh lại đạp cho cậu một cái, làm cho cậu trải nghiệm cái gì gọi là—— cuộc sống chỉ có thăng trầm……
Trong lúc ngủ, Lâm Vũ không khác mèo con mà Hứa Hành từng thấy. Ngáy ngủ, đá chân lung tung, thích áp người lên ngực vân vân và mây mây!
Vất vả lắm Hứa Hành mới giảm được tạp âm, lại thình lình bị đá Lâm Vũ một cái. Vuốt mèo cứng chắc đầy lông đá nhẹ lên mông của Hứa Hành, cho dù không đau lắm nhưng cũng đủ làm cho Hứa Hành giật mình một chút, tỉnh táo lại.
Tiếp theo, cái đầu mèo cực lớn cọ lên ngực của cậu như chẳng có chuyện gì, khiến cho cậu muốn tắt thở chỉ trong nháy mắt.
Hứa Hành dùng hết sức bú mẹ mới miễn cưỡng thở được hai hơi, sau đó giãy giụa bò ra khỏi ngực của báo lớn.
Trong lúc này, Lâm Vũ tỉnh dậy. Hai bóng đèn nhỏ màu xanh lục lóe lên mấy cái, lại nâng lên một chút, ánh sáng mông lung như là đang mê mang hỏi: Em còn chưa ngủ sao?
Hứa Hành im lặng mà ngồi dậy, dựa lưng vào trong ngực của Lâm Vũ, chọn tư thế ngồi bảo đảm mình có thể hít thở trót lọt.
Tuy rằng Lâm Vũ không hiểu được tại sao giống cái này không nằm ngủ, nhưng hắn hoàn toàn tôn trọng sự lựa chọn của giống cái. Sau khi Hứa Hành ôm ngực, cuộn tròn trong ngực của Lâm Vũ , một cái đuôi to lông xù vòng tới bao phủ đầu gối của Hứa Hành.
Trong góc nhìn của Lâm Vũ, đầu gối là bộ phận rất quan trọng, nhất định phải giữ ấm cho tốt.
Hứa Hành:…… Được rồi, mèo vẫn là mèo tốt.
Cậu vòng tay ôm lấy đuôi Lâm Vũ, sau khi hít sâu một hơi thì chọn ngủ lại lần nữa.
Có lẽ là Lâm Vũ bị đánh thức một lần. Trong khoảng thời gian Hứa Hành ngủ, hắn không phát ra tiếng ngáy nữa. Yên tĩnh, buồn ngủ và đói khát khiến cho cuối cùng Hứa Hành không chịu đựng nổi, nghiêng đầu, lúc này mới thực sự ngủ say.
Khi tỉnh lại lần nữa, Hứa Hành phát hiện mình đang ôm một đống da thú, nằm nghiêng trên đống cỏ khô. Là cơn đói làm cậu tỉnh lại. Cả ngày không ăn cái gì, hiện tại cậu đã đói đến mức ngực dán đến lưng rồi.
Mà ở chỗ cửa, vốn bị ván cửa chặn lại giờ đã mở rộng ra, một con dã thú trông giống như báo đốm nhưng lại lớn hơn rất nhiều, đang nằm sấp ở cửa nhấm nháp thịt sống.
“Lâm Vũ.” Hứa Hành nhẹ nhàng kêu một tiếng. Đây là phát âm cậu học được từ chỗ Đại Tư Tế ngày hôm qua, là âm tên họ của Lâm Vũ.
Đôi tai đàn hồi của con báo lập tức cử động mấy cái, lại kinh ngạc mà quay mặt lại. Tiếp theo, nhoáng một cái, con báo biến mất, thay vào đó là người đàn ông gặp ngày hôm qua, tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đi về phía Hứa Hành.
Nhưng giống như hôm qua, cái đuôi và tai lông xù biến mất. Nếu không phải chính mắt nhìn thấy thú hóa thành người, Hứa Hành hoàn toàn không tin anh đẹp trai trước mặt là dã thú.
Hóa ra đuôi và tai đều có thể thu hồi sao?
Khi hắn di chuyển, làn da trắng trẻo của người đàn ông được chiếu sáng bởi ánh sáng bên ngoài, khiến đường nét cơ thể trông cao và thon hơn, những đường cong được chỉnh sửa hoàn toàn phù hợp với câu mô tả người đàn ông mạnh mẽ ở trong sách—— hổ bối hùng yêu*
* Ý nghĩa: mình hổ thân gấu; cao to lực lưỡng; người cao to khoẻ mạnh.
“Em đang gọi tôi sao?” Hai mắt ngạc nhiên của Lâm Vũ lại biến thành đồng tử dựng đứng lần nữa, “Sao vậy? Đói bụng sao?”
Hắn quay đầu nhìn một vòng rồi nhặt quả trái cây rơi ở dưới đất lên, sau đó đặt vào trong tay của Hứa Hành, lại xoay người đi đến cửa, dùng tay không xé một miếng thịt sống rồi lấy một chiếc lá cây không biết từ đâu ra đựng lấy, đưa đến trước mắt Hứa Hành.
Sống…… thịt sống?
Hứa Hành khϊếp sợ mà nuốt một ngụm nước miếng, cậu tạm thời còn chưa đói đến mức phải ăn thịt sống. Vì thế, cậu giơ trái cây trong tay lên, vẫy tay về phía miếng thịt sống.
Lâm Vũ hơi nhíu mày, rất lo lắng nói: “Em không thích ăn thịt trâu rừng sao? Thảo nào em lại gầy như vậy. Để ta đi tìm cho em mấy quả trái cây.”
Dứt lời, hắn ném thịt trâu xuống đất, kéo tấm da thú trên đống cỏ khô lên, sau đó buộc lại mấy cái cột ở trên người mình, miễn cưỡng che đi cây gậy lớn mà Hứa Hành vừa nhìn một cái đã gặp ác mộng.
·
Lâm Vũ đi ra ngoài.
Hứa Hành cầm lấy bình giữ ấm đặt ở một bên, liếc mắt nhìn thấy trên đó có bốn dấu răng. Cậu sợ tới mức giật mình trong lòng: Chuyện gì xảy ra thế này? Chẳng lẽ người thế giới này làm hư thì nó sẽ không trở lại trạng thái ban đầu sao?
Hứa Hành vội vàng mở ly nước ra. Cũng may, nước kỷ tử vẫn còn đầy. Hắn uống lên một chút, nhấm nháp, hương vị cũng còn tươi.
Nhưng vỏ ngoài của bình nước xác thật hỏng rồi.
Hứa Hành một tay chống cằm, tự hỏi trong chốc lát, chỉ có thể rút ra một kết luận —— bởi vì những vật phẩm này không thuộc về vũ trụ này, cho nên một người không thuộc về thế giới này như cậu sử dụng thì có thể khôi phục lại được. Nhưng nếu là bị người thế giới này sử dụng thì sẽ không.
Đã như thế, Hứa Hành càng phải cất kỹ mấy thứ này. Những thứ này là vốn liếng duy nhất cậu có thể dựa vào trên thế giới này
Đúng rồi! Quần áo này cũng không thể mặc nữa.
·
Hứa Hành là một người thuộc phái hành động. Cậu lập tức đặt quả trái cây sang một bên, đứng dậy cởϊ qυầи áo, để phòng ngừa quần áo bị dân bản xứ làm hư.
Ai ngờ, khi cậu vừa mới cởϊ áσ sơ mi ra, quay người cầm áo nhét vào ba lô, một bóng dáng thấp bé vọt vào cuỗm luôn quả trái cây đang nằm trên mặt đất, sau đó rúc vào trong một góc cắn từng miếng lớn.