Sau Khi Xuyên Qua, Tui Cứ Bị Đám Người Thú Đè Nhau Tranh Giành

Chương 3: Xuyên qua thế giới người thú(3)

Hứa Hành bỗng chốc bị cảnh tượng trước mắt làm cho khϊếp sợ đến mức tâm can phát run. Cậu nhắm mắt lại rồi lại mở lớn đôi mắt, chỉ thấy có một cái đuôi đung đưa ở sau lưng người nọ, sau mông con thú cũng có một cái đuôi to lớn đung đưa… …

Sao người này lại mọc đuôi thế này?

Hứa Hành lắp bắp kinh hãi. Cậu ngừng thở, nhìn đỉnh đầu của người nọ dưới ánh sáng, chỉ thấy trên đầu của đối phương có hai cái lỗ tai lông xù, thỉnh thoảng còn động đậy một cái.

Má ơi!

Hứa Hành lui về phía sau một bước, suýt nữa té ngã trên mặt đất. Hiện tại đã rõ một chuyện—— nơi này chắc chắn không phải địa cầu!

“Anh……” Mới vừa phát ra một tiếng, Hứa Hành liền ngây ngẩn cả người. Đối phương có thể hiểu tiếng Trung không?

Giây tiếp theo, cậu liền nhận được đáp án. Chỉ thấy miệng người nọ giật giật, một loạt từ ngữ kỳ lạ, rất êm tai, cơ mà nghe không hiểu gì ráo.

Hứa Hành sững sờ ở tại chỗ, trong lòng vô cùng bất đắc dĩ. Kiểu này ngay đến giao tiếp cơ bản còn không làm được, sao có thể nói người này cứu mình đây? Ánh mắt cậu hiện lên vẻ cầu xin, sau khi chần chờ một lúc, cậu đưa tay về phía người đàn ông.

Lỗ tai người nọ run run, vị trí ngược sáng khiến cho Hứa Hành không nhìn thấy rõ được bề ngoài và khuôn mặt của hắn. àn tay vươn ra cảm nhận được cơn gió nóng của thảo nguyên, nhưng không thể ngăn một cơn run rẩy nhẹ —— hy vọng đối phương đừng hiểu sai ý, bảo con thú lớn cắn chết mình luôn.

Cũng may, người nọ cũng vươn tay, các khớp xương cân đối, ngón tay thon dài, làn da trắng nõn khiến vẻ đẹp của bàn tay tăng lên mấy cấp. Nhưng Hứa Hành nhìn ra được đây là một đôi bàn tay rất có lực tàn phá, nó tạm dừng trên tay của mình, móng tay vốn ngắn ngủn lại thình lình dài ra, trở nên vừa dài vừa bén.

Một màn này khiến cho Hứa Hành sợ tới mức trực tiếp ngã ngồi trên mặt đất.

Nơi này rốt cuộc là nơi quỷ quái gì thế?

Sao người nơi này lại kỳ quái như thế?

Cả người Hứa Hành run rẩy càng thêm dữ dội, muốn xoay người bỏ chạy, lại sợ đối phương đuổi theo cắn chết cậu. Cậu ngẩng đầu liếc mắt nhìn người nọ một cái, vẫn không thấy rõ mặt, cũng may cẩn thận cảm nhận một lát, cậu cũng không có phát hiện sát ý, động tác của đối phương cũng đúng là không có tiến thêm một bước.

Là chết, hay là sống?

Sau khi Hứa Hành trầm tư mười mấy giây thì đứng dậy, lại run rẩy vươn tay lần nữa. Tay của đối phương cũng còn ở giữa không khí. Cậu dùng ngón tay mềm mại của mình khẽ vuốt lòng bàn tay và đầu ngón tay của đối phương, biểu đạt thiện ý của mình. Sau đó ngẩng đầu, nở một nụ cười tự cho là rất ôn hòa với người nọ.

Đều nói “nụ cười” là ngôn ngữ thông dụng toàn thế giới. Hứa Hành hy vọng thứ này giờ đây có thể vượt qua không gian, trở thành thông dụng toàn vũ trụ.

Thấy người nọ không có phản ứng gì, Hứa Hành đánh bạo dùng ngón tay run rẩy chạm nhẹ vào ngón tay của người nọ.

Dẫn tôi đi đi!

Cậu dùng đôi mắt nói.

Giây tiếp theo, tay của cậu đột nhiên bị nắm chặt. móng tay của người nọ đã rút lại hết, cánh tay đột nhiên dùng lực kéo Hứa Hành leo lên lưng của con thú to lớn, ngồi ở phía trước của người nọ.

Động tác này quá nhanh, đầu óc của Hứa Hành có hơi ngơ ngác. Chờ khi cậu xoay đầu nhìn thấy rõ cảnh tượng trước mặt thì trên mặt lại xuất hiện vẻ sững sờ lần nữa —— đây là một người đẹp nhất mà cậu từng gặp. Một đôi tai lông xù mọc ở vị trí tai người, lại không ảnh hưởng vẻ anh tuấn của hắn. Trong mắt hắn dường như có ẩn giấu vàng, phản chiếu dưới ánh nắng tựa như hai viên hổ phách được dát vàng.

Hứa Hành lập tứ nhìn đến ngây người, mãi cho đến khi người kia dí sát mặt vào mặt của cậu.

Động tác bất ngờ này làm cho Hứa Hành có hơi lờ mờ, toàn thân bất giác căng thẳng.

Đây là đang làm gì?

Không phải là muốn cắn chết mình đấy chứ?!

Hứa Hành tức khắc luống cuống, lại không dám giãy giụa, chỉ có thể trơ mắt mà nhìn người đàn ông cao lớn ngửi tới ngửi lui trên cổ của mình, sau đó nói một tràn ngôn ngữ xa lạ.

Hứa Hành chẳng hiểu một chữ nào, nhưng điều này không phải trọng điểm.

Trọng điểm là cậu nhìn thấy khuôn mặt của người đàn ông trước mặt đang từ từ đỏ ửng, qua thêm trong chốc lát, cậu cảm giác được một vật to lớn đang áp vào eo của mình.

Hứa Hành hốt hoảng trong lòng. Cậu sợ người trước mặt là một tên lưu manh, sẽ lột sạch quần áo của cậu. Cơ thể của cậu ẩn giấu bí mật. Bởi vì bí mật này mà cuộc sống tuổi thơ của cậu trở nên nát bét.

Theo lời kể của người mẹ, vào đêm sinh cậu ra, sau khi người đàn ông cung cấp tϊиɧ ŧяùиɠ phát hiện ra con của mình, con trai không phải con trai, con gái cũng không phải gái thì đi ra ngoài cổng bệnh viện hút thuốc suốt đêm, sau đó chưa từng xuất hiện thêm một lần nào nữa.

Mấy năm nay, mẹ vẫn luôn một mình nuôi nấng cậu. Cũng bởi vì lúc trẻ mẹ làm việc cực khổ, vì tiết kiệm thời gian nên mẹ ăn uống gấp gáp, bất kể lạnh hay nóng, cho nên không may mắc bệnh ung thư thực quản.

Sau khi Hứa Hành đi làm, bởi vì bề ngoài ưa nhìn, dáng người uyển chuyển, tính cách ôn hòa lại khiêm tốn, có không ít ông chủ muốn bao nuôi. Nam nữ đều có. Thời điểm khó khăn nhất, cậu cũng không phải chưa từng động lòng.

Chỉ là cậu còn chưa kịp đồng ý thì mẹ đã đột ngột qua đời, khiến cho gánh nặng của cậu chợt nhẹ đi.

Như thế, cậu cần gì phải tiết lộ bí mật này với người không quen biết chứ?

Nhiều năm như vậy, Hứa Hành vẫn luôn độc thân. Nhưng chưa từng làm chuyện đó với ai, nhưng cũng không đại diện cho cậu không biết thô dài mềm cứng của người bình thường.

Hứa Hành Là một thợ massage, từng vật lý trị liệu cho một số khách hàng tương đối mẫn cảm, rất dễ có phản ứng sinh lý khi ấn vào.

Thứ ấn vào eo của cậu, chỉ dựa vào cảm giác thì cũng biết nó vừa thô vừa to. Nếu cắm vào cái huyệt chưa trải sự đời của mình, bị rách ra cũng xem như là vết thương nhẹ rồi.

Hứa Hành thoáng chốc luống cuống lên. Cậu chỉ muốn cầu cứu, không muốn bị người ta cưỡиɠ ɧϊếp đâu. Càng đáng sợ chính là, bọn họ không hiểu ngôn ngữ của nhau, thậm chí còn không cùng chủng tộc.

Lỡ như đối phương hϊếp trước gϊếŧ sau thì phải làm sao đây?

“Không, đừng……” Hứa Hành giãy giụa yếu ớt, đi leo xuống. Giây tiếp theo, vòng eo lại bị người đàn ông ôm chặt.

“Đừng cử động!” Lâm Vũ sốt ruột nói.

Hứa Hành không nghe hiểu, nhưng cũng không dám lộn xộn. Hiện giờ cậu đang cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống, nhưng cũng không dám tiếp tục qua đêm trong rừng cây kia. Nghĩ tới nghĩ lui, thôi vậy, nếu đối phương thật sự muốn phịch mình thì cậu cứ lấy chai vaseline ở trong túi ra mở rộng cho mình một chút là được.