Sau Khi Xuyên Qua, Tui Cứ Bị Đám Người Thú Đè Nhau Tranh Giành

Chương 47: Lời khuyên của bà cụ Tư tế

Bà cụ Tư tế mang theo yêu cầu của Hứa Hành rời khỏi nhà tranh. Bà nói mình sẽ mang ba loại thực vật mà Hứa Hành cần về trước mặt trời lặn.

Về phần điện thoại di động Hứa Hành cho bà xem…… bà cũng không phải là chú báo đất như Lâm Vũ. Bà nói thẳng, đây không phải là lễ vật của các vị Thần bên phe ánh sáng có thể ban cho, may mà bà cũng không phát hiện ra hơi thở bóng tối trên đó.

Cho nên, bà có ý tốt nhắc nhở Hứa Hành, cố gắng đừng bày ra ở trước mặt của người khác trước. Ngược lại cũng không phải sợ người khác cướp đi, mà là sợ Hứa Hành không nói rõ được.

Ngay cả bà là người phát ngôn của nữ thần rừng mà cũng không thể nói rõ được với các thành viên của bộ lạc rằng Lạc Diên không phải ngôi sao tai họa. Vậy thì sao một giống cái tàn tật dị dạng bẩm sinh như Hứa Hành lại có thể làm cho người khác tin tưởng cậu không phải trộm thần vật từ tay của giống cái khác chứ?

Hứa Hành nghe vậy, cười đến có chút xảo quyệt: “Con chỉ cho ngài và Lâm Vũ xem thôi. Hắn là chồng của con, con không muốn gạt hắn. Mà ngài nhất định là mong con có thể cứu được sư tử nhỏ. Nếu không cho ngài xem thực vật trông như thế nào thì sao có thể cứu hắn được.”

Bà cụ Tư tế nghe hiểu ẩn ý trong lời của cậu: “Con yên tâm, ta sẽ không nói với ai đâu.”

Hứa Hành cười hài lòng. Ngay sau đó, có một nghi vấn hiện lên trong lòng cậu: “Ngài có nghĩ đến chưa, lỡ như cứu được sư tử nhỏ, cuối cùng hắn vẫn sa đọa, vậy thì ngài sẽ làm gì?”

Cậu khác với bà cụ Tư tế. Cậu không có tín ngưỡng, cho nên cứ thẳng thắng mà cứu. Cho dù cuối cùng cứu thất bại, cậu cũng coi như không thẹn với lòng, miễn cưỡng xem như trung hòa tình nghĩa sư tử con cứu cậu.

Nhưng bà cụ Tư tế là tín đồ thanh kín nhất của nữ thần rừng, chẳng lẽ không nên hết sức bài xích hơi thở của thần bóng tối sao? Thế thì tại sao bà lại muốn cứu sư tử nhỏ chứ?

“Con đoán xem, vì sao nữ thần rừng biết nó bị hơi thở của bóng tối lây nhiễm mà vẫn không thu hồi sự che chở của mình?” Bà cụ Tư tế cười, nói với Hứa Hành kiến thức mà cậu không biết, “Tuy rằng cùng thuộc phe ánh sáng, nhưng có sự khác biệt giữa các vị thần. Không phải mỗi một vị thần đều sẽ yêu cầu thành viên khác trong bộ lạc lập tức xử tử hoặc vứt bỏ người thú bị lung lay tín ngưỡng.”

“Vậy…… Thần sẽ biết trước thảm họa, cũng nói với mọi người sao?” Hứa Hành bỗng nhiên nghĩ tới vụ này. Cậu nghĩ đến lai lịch của dân lưu lạc từ bà cụ Tư tế—— bọn họ đều là người thú bị lũ lụt phá hoại nhà cửa.

Ở xã hội hiện đại, rất nhiều thảm họa tự nhiên đều có cảnh báo trước, ví dụ như như lũ lụt, mưa lớn, sấm sét. Nhưng nơi này là xã hội nguyên thuỷ, không có dự báo thời tiết, càng đừng nói đến bản tin về tình hình mưa và mực nước. Mà sau khi những thảm họa thiên nhiên như lũ lụt động đất xảy ra, các người thú cũng chỉ có thể dựa vào “chạy” để sinh tồn mà thôi.

Nhưng mà, mỗi bộ lạc đều có vị Thần tương ứng. Những vị Thần này đều có thể làm dã thú biến thành con người, vậy thì tại sao không cảnh báo thảm họa trước chứ?

“Thần có thể cung cấp che chở cho người thú, nhưng Thần vẫn phải thuận theo tự nhiên.” Bà cụ Tư tế thở dài một hơi, “Đứng trước sức mạnh của tự nhiên, Thần cũng bất lực, chúng ta cũng chỉ có thể thuận theo tự nhiên.”

Những lời này của bà cụ Tư tế như một giọt nước nhỏ xuống đỉnh đầu của Hứa Hành, khiến cho trong nháy mắt này, cậu càng cảng cảm thấy mỹ nhân Tư tế của bộ lạc Tư tế khác đến thế nào.

—— bà cụ Tư tế để các người thú “Thuận theo tự nhiên”, mà mỹ nhân Tư tế lại mong muốn làm cho các người thú chống lại tự nhiên thông qua sự thay đổi.

Bình tĩnh mà xem xét, Hứa Hành vẫn thích suy nghĩ của mỹ nhân Tư tế hơn.

·

Bà cụ Tư tế đi rồi, Hứa Hành nhân lúc còn sớm, đút sữa cho sư tử nhỏ trước. Hôm qua có Lâm Vũ giúp, cậu chỉ phụ trách đổ sữa, cảm giác còn rất nhẹ nhàng. Hôm nay một mình đút sữa, cậu mới phát hiện con nít khó chăm. Chỉ là bẻ miệng của sư tử nhỏ thôi mà cậu đã mất không ít thời gian rồi.

Cũng may kết quả khả quan, nửa rổ sữa mẹ, sư tử nhỏ uống đến không còn một giọt.

Sau khi cho uống xong, Hứa Hành nhẹ nhàng đặt tay lên ngực và bụng của sư tử nhỏ. Cách làn da ấm áp, cậu có thể nghe thấy tiếng nhịp tim đập mạnh hơn trước, còn có tiếng tiêu hóa “Ục ục” trong bụng.

Những thanh âm này đều nói cho Hứa Hành biết, sư tử nhỏ đã ổn hơn một chút rồi.

Hứa Hành lấy khăn giấy ra, lau khô miệng của sư tử nhỏ trước. Nghĩ nghĩ, cậu lại lén cầm lấy đuôi sư tử nhỏ, nhìn vào hậu môn.

Nằm lâu như vậy, sư tử nhỏ chỉ là ăn, không có ị. Hứa Hành đang cân nhắc xem có cần dùng khăn giấy ướt lau hậu môn để kí©ɧ ŧɧí©ɧ sư tử nhỏ đi đại tiện hay không, giống như chăm sóc mèo con vậy..

Nhưng trước đó, Hứa Hành quyết định kiếm gì ăn trước đã. Đừng để lát nữa Báo Báo trở về, bụng của cậu lại đói đến réo lên, làm cho Báo Báo lo lắng thêm.

Hứa Hành rửa sạch rổ, bắt đầu ra tay chuẩn bị thức ăn cho mình. Cậu cắt một miếng thịt khô tích trữ của Lâm Vũ, sau đó ném vào trong rổ ngâm nước ấm. Chẳng bao lâu, thịt khô liền mềm không ít, tiện cho cậu xé thành từng miếng nhỏ, đưa vào trong miệng nhai.

Khi còn ở địa cầu, Hứa Hành đã từng ăn thịt bò phơi khô do đồng nghiệp mang về từ Tây Tạng và Nội Mông. Mùi vị rất con, còn dai dai, là món ăn vặt cậu thích nhất khi rảnh rỗi. Cho nên, cậu cho rằng mùi vị của thịt khô mà Lâm Vũ làm ra phơi khô, có lẽ cũng sẽ không quá tệ.

Cậu sai rồi.

Cái này tanh quá đi!

Hứa Hành mới ăn được một miếng, mày đã nhíu chặt.

Có lẽ trước khi Lâm Vũ làm thịt khô đã không ngâm sạch máu, cho nên bên trong thịt vẫn còn lẫn mùi máu tươi.

Hơn nữa Lâm Vũ phơi quá khô, thịt còn khó nhai hơn cả giày da, Hứa Hành mới ăn nửa miếng thì đã cảm thấy quai hàm khó chịu. Cậu đơn giản ném thịt khô trong rổ để ngâm tiếp. Dù sao nửa miếng cũng đỡ đói rồi.

Ăn xong, cậu tập trung sự chú ý vào cặp mông vừa gầy vừa hẹp của sư tử nhỏ sư tử nhỏ, cùng với lỗ niệu đạo ẩn giữa hai chân.

Con mèo mà lần đầu tiên Hứa Hành nuôi là một con mèo đang mang thai đi theo ăn vạ cậu. Con mèo kia vô cùng đáng thương mà đi theo cậu đến trước cửa nhà. Cậu không đành lòng, cho nên đành để chú mèo đi vào nhà của mình.

Mới bắt đầu, cậu còn tưởng rằng chỉ là chuyện thêm chén cơm. Không ngờ khi ngủ một giấc dậy, méo mẹ và mấy con mèo con đều đang cùng nằm ở trong ổ. Con mèo kia còn vừa liếʍ lông cho mèo con, vừa nâng lên mí mắt lên, dùng ánh mắt mê hoặc lòng người nhìn thẳng vào Hứa Hành, làm cho Hứa Hành choáng váng.

Không còn cách nào, tới cũng tới rồi, Hứa Hành chỉ có thể giúp đỡ mèo mẹ nuôi con.

Những con mèo này đã mang lại cho Hứa Hành kinh nghiệm phong phú trong việc nuôi mèo con. Hiện tại, cậu áp dụng kinh nghiệm lên người của sư tử nhỏ.

Sau khi đeo bao tay nhựa, Hứa Hành cố gắng bế sư tử nhỏ lên rồi di chuyển ra xa một chút. May mà khoảng thời gian này là lúc thú đực đi săn mồi, bốn phía không ai, cậu mới có thể thần không biết quỷ không hay mà ôm sư tử nhỏ đến nơi xa một chút.

Lúc sau, Hứa Hành dùng khăn giấy ướt để sư tử nhỏ bài tiết thoải mái.

Mùi phân và nướ© ŧıểυ trộn lẫn vào nhau thối không đường nào diễn tả được. Hứa Hành bị thối đến mùi nhíu chặt thành hình chữ 川, càng thêm cảm thấy ——ơn tình khó trả. Sự cố gắng mấy ngày nay của cậu cũng đã đủ để sau khi sư tử nhỏ hoàn toàn khỏe lại, nhận cậu làm bố luôn rồi!