Sau Khi Xuyên Qua, Tui Cứ Bị Đám Người Thú Đè Nhau Tranh Giành

Chương 45: Sư tử nhỏ đáng thương

Ngày ấy, sau khi bà cụ Tư tế trở về doanh trại của dân lưu lạc thì tập hợp các người thú lại, nói ra chân tương của sự việc. Bà biết người thú trong doanh trại ôm thành kiến với màu lông của Lạc Diên.

Cho dù trong thời gian này, Lạc Diên lao tâm tốn sức tìm được không ít đồ ăn cung cấp cho giống cái và các con non, chia sẻ không ít áp lực với các thú đực khác. Người trong doanh trại vẫn xem hắn là —— điềm xấu.

Sở dĩ biến thành như vậy là bởi vì tộc sư tử vẫn luôn có cách nói sư tử màu trắng sẽ mang đến tai họa.

Hơn nữa mẹ của hắn một thai sinh ba con. Hai con sư tử có màu sắc bình thường khác còn chưa kịp mở mắt đã chết. Ngược lại Lạc Diên có màu khác thường, vừa sinh ra đã tràn đầy tinh thần và thể lực mà bú sữa mẹ.

Sự tương phản rõ rệt này khiến giống cái vốn đang run rẩy vì sợ hãi trước con sư tử trắng thét lên chói tai bảo bạn đời ném nó vào trong nước cho chết đuối đi.

Là Tư tế kịp thời phát hiện có một con sư tử đang nổi ở trong nước rồi nhanh chóng vớt nó lên, lúc này mới để cho hắn còn mạng sống đến hôm nay.

Sau sự việc này, mẹ đẻ của Lạc Diên không muốn nuôi nấng hắn. Tư tế đành phải tạm thời nhận nuôi hắn. Đáng tiếc, con non thiếu sữa mẹ thì đương nhiên sẽ phát triển chậm hơn. Mà trong bộ lạc vốn chính là chia đồ ăn theo nhu cầu, cho dù là Tư tế cũng không có đồ ăn dư ra. Bởi vậy, sư tử trắng vốn nên có hình thể to lớn mạnh mẽ, vẫn luôn nhỏ hơn sư tử cùng tuổi một vòng.

Ban đầu, mấy người trong tộc đều phê bình úp mở việc Tư tế nhận nuôi Lạc Diên. Nhưng qua mấy năm, trong bộ lạc vẫn luôn bình an không có việc gì, lời đồn về Lạc Diên là điềm xấu cũng dần dần không vang nữa.

Qua thêm mấy năm, giống cái trong bộ lạc cũng dần dần thả lỏng cảnh giác, không còn ràng buộc con non, không cho chúng chơi với Lạc Diên nữa.

Những ngày bình thường như vậy kéo dài cho đến hai tháng trước, khi một trận lũ lụt ập đến bất ngờ khiến cho bọn họ mất nhà mất cửa.

Lũ lụt, cháy rừng, động đất, lở núi, những thảm họa này bị hầu hết người thú xem như là sự trừng phạt của Thần. Cho dù Tư tế là sứ giả của Thần, vẫn luôn nói với các người thú rằng Thần sẽ không tạo ra những thảm họa này, nhưng các người thú vẫn tin vào những tin đồn mà bọn họ đã nghe được..

Dẫu sao, trên thế giới này, không phải chỉ có một vị Thần.

Hiện tại, Tư tế nhân cơ hội làm rõ này để các người thú đừng khắc nghiệt với Lạc Diên như thế nữa, lúc này lại có giống cái nhảy ra tức giận mắng mỏ, nói cũng chính vì Tư tế nuôi lớn Lạc Diên, cho nên mới khiến cho cả bộ lạc bị lũ lụt phá hủy như vậy. Cô ta yêu cầu Tư tế mau đuổi Lạc Diên đi ngay đi.

Tư tế tức giận đến nổi cả gân xanh trên cổ, nhưng bà vẫn dùng lời lẽ tử tế mà khuyên bảo: “Qua mấy ngày nữa doanh trại này cũng giải tán rồi. Bây giờ ngươi muốn đuổi nó đi làm gì? Sau này nó cũng không đi theo ngươi đến bộ lạc khác.”

“Ta biết, hắn muốn đến bộ lạc Bình Cốc.” Bỗng chốc, giống cái vị thành niên vẫn luôn muốn làm Tư tế kia đứng lên, lớn tiếng nói, “Chúng ta đều muốn đến bộ lạc Bình Cốc. Nếu Lạc Diên cũng đi theo, thế thì không phải sẽ hại chúng ta mất nhà lần nữa sao?!”

Khuôn mặt của bà cụ Tư tế hoàn toàn suy sụp. Bà hơi hơi cúi đầu, dùng ánh mắt miệt thị nhìn chằm chằm giống cái vị thành niên kia, trầm giọng hỏi ngược lại: “Dựa vào đâu ngươi cho rằng là Lạc Diên dẫn đến lũ lụt?”

Giống cái vị thành niên lời thề son sắt nói: “Bởi vì Thần nói với ta, ngài sẽ không để sư tử trắng sống đến thành niên! Càng sẽ không để kẻ dung túng cho sư tử trắng sống trong bộ lạc có được kết quả tốt!”

Dứt lời, giống cái này ngồi xổm xuống rồi ấn bàn tay lên trên mặt đất.

Trong rừng cây yên tĩnh bỗng nhiên thổi qua một cơn gió nhẹ. Những người thú thờ phụng nữ thần rừng đều có thể cảm nhận được sức sống từ cơn gió nhẹ này. Những sức sống này được tập hợp dưới lòng bàn tay của giống cái vị thành niên. Tiếp theo, lấy cô ta làm trung tâm, những đám cỏ xanh và bông hoa nhỏ màu trắng đột nhiên xuất hiện trên mặt đất trong bán kính một mét.

Đây là thần lực mà sau khi giống cái trở thành Tư tế mới có thể bày ra với các thành viên ở trong bộ lạc. Đám người thú khác thấy thế thì không khỏi dùng ánh mắt sùng kính nhìn giống cái vị thành niên này.

Nhưng bà cụ Tư tế biết rõ, không phải chỉ có Tư tế có thể cảm nhận được thần lực, người thừa kế chức Tư tế cũng có thể cảm nhận được. Đặc biệt là bây giờ thời gian của bà không còn nhiều nữa, thần lực biến mất, với tư cách là người thừa kế, thần lực mà giống cái vị thành niên có thể cảm nhận sẽ tự nhiên tăng lên từng ngày.

Đáng tiếc, khoảng thời gian này, bà cụ Tư tế nghĩ rằng bộ lạc cũng sắp giải tán rồi, Tư tế đời kế tiếp sẽ hoàn toàn không xuất hiện, cho nên cũng không dạy giống cái này điều nhớ khi trở thành Tư tế—— Đừng sau khi trở thành Tư tế hoặc là người thừa kế, mượn danh nghĩa của Thần bịa đặt. Một khi Thần tức giận, hậu quả không chỉ có riêng là thu hồi sự bảo vệ.

Bà cụ Tư tế thương tiếc mà nhìn giống cái này, đang muốn nói lời dạy dỗ, bỗng nhiên một mùi sa đọa nồng đậm truyền đến từ lùm cây phía sau bà.

Bà cụ Tư tế đột nhiên quay người nhìn lại, chỉ thấy Lạc Diên đã trở nên lớn hơn một con sư tử con một chút, chui từ bụi cây thấp ra. Bởi vì bị thương, cho nên hơi thở của hắn trở nên cực kỳ mỏng manh. Cả một đường trở về, thậm chí không làm con chim sẻ trốn trong lùm cây hoảng sợ bay đi.

Lạc Diên im lặng mà đi đến trước mặt Tư tế, đặt con thỏ ngậm trong miệng ở trên mặt đất.

“Lạc Diên……” Bà cụ Tư tế bị mùi sa đọa trên người của hắn làm cho có hơi khó chịu. Bà biết nhất định đứa nhỏ này đã bị lời của giống cái kia làm cho đi lầm đường rồi.

Nhưng làm thế nào hắn còn có thể bộc phát thú tính của mình sau khi tín nguõng bị lung lay chứ?

Bỗng nhiên, tiếng kêu sợ hãi truyền đến từ phía sau bà. Bà không cần quay đầu lại nhìn thì cũng biết đã xảy ra chuyện gì.

Giống cái bịa đặt kia bỗng chốc phát hiện cả người mình mọc đầy lông. Ánh mắt của cô dần dần di chuyển xuống phía dưới, cuối cùng, giống cái có thể biến thành nửa thú đã hoàn toàn biến thành động vật thuần chủng.

Đây là một giống cái của tộc dê.

Sau khi hóa thú hoàn toàn, xuất hiện ở trong mắt mọi người, đương nhiên là một con dê kêu “be be”, bị mùi của đám dã thú bên cạnh làm cho sợ tới mức run bần bật.

Bà cụ Tư tế vội vàng dặn dò Lạc Diên một tiếng “Đừng đi”, sau đó xoay người qua xử lý chuyện của giống cái kia.

Đáng tiếc, bà còn chưa kịp ra hiệu cho các người thú khác đừng đến gần cô ả kia.

Người nhà và đám giống đực thích giống cái đó liền chạy vội tới, muốn xem xem rốt cuộc cô ta bị làm sao thế.

“Đừng!” Bà cụ Tư tế tới chậm một bước. Chỉ thấy con dê đã là mất đi nhân tính, chỉ còn thú tính, bị mùi ăn thịt ở trên người của người thú làm sợ tới mức chạy lung tung khắp nơi, cuối cùng đâm đầu vào thân cây chết thẳng cẳng.

Cái chết đột ngột khiến mọi người bàng hoàng, khó tránh khỏi hướng mũi dùi về phía Lạc Diên.

Bọn họ lớn tiếng lên án công khai, nói là Lạc Diên hại cô ta.

Bà cụ Tư tế lập tức giận mắng đám người thú đó, đồng thời nói ra chân tướng —— là giống cái kia mượn danh nghĩa của Thần đặt điều, cho nên Thần mới giáng tội cô ta.

Đáng tiếc, Lạc Diên không có nghe được lời giải thích của bà cụ Tư tế. Khi bà quay đầu lại nhìn, Lạc Diên sớm đã không còn ở phía sau bà, chỉ còn lại con thỏ đã chết, yên lặng nằm trên mặt đất, mặc cho đám người xâu xé.