Trên đường trở về, tâm trạng cùa Hứa Hành rất tốt. Hiện giờ cậu cảm thấy rất may mắn khi bản thân được Lâm Vũ nhặt được. Cái này không chỉ mang lại cho cậu một người chồng hoàn hảo, còn làm cho cậu gặp được một lãnh đạo có suy nghĩ và tư tưởng tương tự như cậu.
Nếu không phải đang ở thế giới người thú, cậu thậm chí sẽ hoài nghi Tư tế có phải có anh em ruột thịt hay không. Dẫu sao hai tư tưởng “sống yên ổn nghĩ đến ngày gian nguy” và "Thà dựa vào chính mình còn hơn dựa vào người khác.”, Hứa Hành rất ít khi nhìn thấy bên ngoài vòng phóng xạ của nền văn minh xưa.
Có lẽ đúng là bởi vì cô có ý nghĩ như vậy, mới có thể đồng ý để Hứa Hành tìm con đường riêng, dùng cách khác để có đủ số giống đực cung cấp nuôi dưỡng.
Như thế, Hứa Hành càng phải phát triển sự nghiệp vật lý trị liệu mới được. Dọc theo đường đi, cậu đều đang suy nghĩ nên gây dựng sự nghiệp như thế nào, mãi cho đên khi hai người bọn họ đi đến cửa nhà.
·
Khi Hứa Hành cưỡi con báo trở về, một con kền kền đang bay vòng quanh con sư tử nhỏ. Tình hình này trông đáng sợ tới mức nhịp tim của Hứa Hành cũng lỡ một nhịp. Chẳng lẽ sư tử nhỏ chết rồi?
“Ha ——” Con báo tiến lên, đầu tiên dùng giọng dọa con kền kền bay mất, sau đó chở Hứa Hành ngừng ở bên cạnh sư tử nhỏ. Nhân lúc Hứa Hành leo xuống khỏi người của hắn, Lâm Vũ nhanh chóng nói: “Chưa chết, nhưng mà thối hơn.”
Hứa Hành nghe vậy, cậu cẩn thận gỡ khăn giấy trên mặt của sư tử ra.
Tình huống không ổn. Hôm qua cậu không thể cắt sạch thịt thối trên người của sư tử, sợ sẽ cắt đến mạch máu của nó, sư tử nhỏ sẽ chảy máu không ngừng. Không nghĩ tới thịt thối chưa loại bỏ hết sẽ lây sang những phần thịt lành lặn khác.
Chỉ trong thời gian ngắn, rất nhiều phần thịt xung quanh mép vết thương của sư tử nhỏ đã chuyển sang màu trắng. Đây là triệu chứng thối rữa.
Hiện tại muốn ngăn cản miệng vết thương sư tử nhỏ tiếp tục chuyển biến xấu, vậy thì chỉ có một cách —— cắt thịt thêm lần nữa. Lần này còn phải ra tay tàn nhẫn hơn, cũng loại bỏ luôn thịt còn lành lặn bên cạnh thịt thối.
Như vậy, trước mặt của Hứa Hành sẽ có thêm ba vấn đề:
Một, lấy gì khử trùng?
Hai, cầm máu như thế nào?
Ba, Làm thế nào để ngăn ngừa nhiễm trùng sau phẫu thuật?
Mấy vấn đề này làm cho Hứa Hành muốn hói cả đầu. Cậu chỉ làm vật lý trị liệu, làm gì có kinh nghiệm khoa ngoại. Cậu chỉ đành phải bỏ hai vị thuôc mà Tư tế cần vào trong rỗ, sau đó bảo Lâm Vũ đi đưa thuốc trước, rồi lại đến chỗ của Hà Lí xin chút sữa mẹ hôm nay—— sau đó nữa thì ăn cái đã, tốt xấu gì cũng phải làm ma no.
Lâm Vũ đi rồi, cậu cầm lấy di động, vừa tìm tài liệu, vừa tìm xem gần đó xem còn có vị thuốc gì có thể sử dụng không.
·
Trong mục vị thuốc cầm máu, cây kế và cây đại kế đều thuộc vị thuốc phổ biến, hầu hết được tìm thấy trên đồng ruộng, đều có công dụng thúc đẩy đông máu, thậm chí hình dáng cũng không khác nhau nhiều.
Nhưng mà, Hứa Hành đi tìm từng ngóc ngách ở gần nhà, cũng không tìm thấy được thực vật cùng loại. Nghĩ đến vết xe đổ của ngải cứu, hiện tại trong lòng cậu có chút hốt hoảng —— Sao ngay đến hai loại thực vật này mà nơi đây cũng không có thế này?
Trong sự nôn nóng chờ đợi của Hứa Hành, mãi cho đến đến giữa trưa, Lâm Vũ mới ngậm rổ từ từ đi trở về.
Ngày hôm qua có Hứa Hành ôm rổ, giữ vững được, Lâm Vũ còn có thể chạy chậm về nhà. Hôm nay không có Hứa Hành, Lâm Vũ ngậm rổ ở trong miệng, mới phát hiện chạy chậm sẽ lắc đổ sữa. Bởi vậy, chuyến đi hôm nay của hắn thực sự kéo dài không ít thời gian, thậm chí không thể cùng đi săn với các người thú khác.
Hôm nay không phải cuộc săn lớn, bọn họ không cần đi cả đội lớn. Các người thú có nhu cầu kiếm ăn sẽ cùng nhau đi săn. Tù trưởng cũng sẽ phần cho mỗi đội ngũ một hai con sư tử để tiện cho bọn họ đuổi theo con mồi.
Lâm Vũ là một con báo đốm. Bị nhốt trong thiên tính thích sạch sẽ, ngoại trừ mùa đông sẽ gặm thịt khô, thời gian còn lại, hắn đều là săn bắt ăn tươi, kiên quyết không ăn thịt thừa, thịt thối.
Bởi vậy, hắn xem như là số ít người thú mỗi ngày đều cần đi săn ở trong bộ lạc.
Ngày thường, hắn đều là cùng các người thú Nê Giác đến gần lũng sông săn bắt hươu hoang ngựa hoang. Hiện tại chỉ còn lại có một mình jawms, xem ra đêm nay chỉ có thể gặm mấy con thỏ rồi.
Đúng rồi, bé giống cái còn chưa ăn cái gì nữa!
Nghĩ đến cái này, Lâm Vũ thoáng chốc luống cuống. Hắn sốt ruột mà bước nhanh hơn, bất chấp sữa sẽ đổ ra, vọt tới trước mặt Hứa Hành, sau đó đặt rổ ở bên chân của cậu.
“Ta đi đây.” Lâm Vũ ngửa đầu nói câu này xong thì sốt ruột hoảng hốt mà nhìn ra bên ngoài. Giờ đã là buổi trưa, lúc này phải đến thượng du thì mới có thể bắt được cá mà bé giống cái thích ăn.
“Đi đâu đó?” Hứa Hành vội gọi hắn lại, “Về đây!”
Lâm Vũ chỉ đành phải quay người, chạy chậm trở về, ngồi vào trước người Hứa Hành. Lúc này hắn giống như con mèo trong bộ《 Chú mèo đi hia 》, ngửa đầu lên dùng hai con mắt tròn xoe đáng thương mà nhìn chăm chú vào Hứa Hành: “Sao vậy? Không phải ta đi ra ngoài chơi, là đi săn cho em ăn. Em đói bụng chưa? Ta cũng đói bụng rồi.”
Hứa Hành muốn dặn dò, lời vừa đến trên miệng lại nuốt trở về. Cậu nhìn thấy Báo Báo tủi thân đến lỗ tai cụp về sau, lỗ tai cũng nghe được tiếng “Ục ục”, là bụng của con báo đang kêu.
Dáng vẻ đáng thương này làm cho Hứa Hành áy náy. Nếu không phải cậu bị vướng ơn tình, một hai phải cứu sư tử nhỏ, bây giờ Lâm Vũ vẫn là một con báo vui sướиɠ lại tự do.
Nhưng cứu cũng cứu rồi, cậu cũng không thể bỏ cuộc giữa đường.
Hứa Hành chỉ đành phải ngồi xổm xuống, vừa đưa màn hình điện thoại cho Lâm Vũ xem: “Ngươi từng thấy loại cỏ này này chưa?” Vừa hôn lên mặt của Báo Báo, vỗ về hắn.
Sự gần gũi của cậu rất có hiệu quả. Lâm Vũ mới vừa rồi còn tủi thân, nháy mắt tỉnh hồn liền. Hắn ghé sát vào màn hình, nhìn bông hoa màu tím trên ngọn cây đại kế, nghi hoặc nói: “Đây không phải hoa tím sao? Ta thấy rồi, từng thấy ở bờ sông.”
Hứa Hành vui mừng không thôi. Cậu biết ngay trời không tuyệt đường con người mà.
Nhưng giây tiếp theo, con đường lại Lâm Vũ chặn ngang.
“Hiện giờ cũng không còn rồi.” Lâm Vũ có chút sợ sệt mà nói, “Lúc trước khi ở bờ sông, ta đã giẫm hết bông hoa này. Ta sợ nó sẽ đâm em.”
Hứa Hành: “……” Hình như cậu hơi có ấn tượng. Lúc ấy khi ở bờ sông, con báo vẫn luôn giẫm giẫm rồi đuổi đuổi để loại bỏ nguy hiểm cho cậu. Mà cây đại kế và cây kế đều được gọi là “cỏ gai” ở trên địa cầu, toàn thân đều là gai đâm người.
Khi ấy Báo Báo không biết cậu sẽ cần loài hoa này, chỉ để ý cậu có bị gai đâm hay không, cho nên phòng ngừa chu đáo giẫm nát trước rồi tính sau.
Nghĩ đến đây, Hứa Hành càng không thể trách Lâm Vũ. Ngược lại cậu còn dịu dàng sờ đầu của Báo Báo, dùng hành động vỗ về hắn.
Chỉ là không có cây đại kế và cây kế, vậy tiếp theo nên làm cái gì đây?
Còn có cách nào khác có thể cứu con sư tử nhỏ này không?