Sau Khi Xuyên Qua, Tui Cứ Bị Đám Người Thú Đè Nhau Tranh Giành

Chương 38: Giống cái tàn nhẫn

Cắt thịt, đây là chiêu tàn nhẫn của Hứa Hành.

Vết thương của sư tử con đã có một cái mụn mủ lớn.

Cái mụn mủ trông như sắp vỡ ra, cạnh miệng vết thương bốc ra từng luồng mùi hôi thối. Hứa Hành muốn chữa khỏi cho sư tử con, không chỉ là chỉ cho uống thuốc, còn cần phải ép hết mủ máu, cắt bỏ thịt thối, sau đó rửa sạch bằng nước muối đậm đặc.

Nhưng mà, Hứa Hành không phải là bác sĩ hay y tá chuyên nghiệp, ở đây cũng không có đủ nước muối sinh lý để rửa vết thương. Cậu tự tiện nặn mủ trên mặt sư tử nhỏ thì rất có khả năng sẽ lây truyền virus.

Hơn nữa miệng vết thương của sư tử con còn ở trên mặt, từ xương mày đến phía dưới xương gò má hai cm. Muốn nặn mụn mủ, nhất định không tránh được giữa con mắt. Vậy nên cậu nặn như thế nào, sử dụng lực mạnh bao nhiêu thì đều thành vấn đề mà cậu không cách nào giải đáp được.

Cắt thịt, phương án nhìn có hơi quá này, ngược lại thành lựa chọn tối ưu.

·

Hứa Hành đi về nhà tranh, lấy dao Thụy Sĩ từ ba lô ra. Lúc đó cậu mua nó là vì nó đa năng, tiện lợi. Nhưng sau khi mua xong, cậu dùng đến nhiều nhất lại chính là khui hàng.

Hứa Hành vốn tưởng rằng mình sẽ dùng dao này gϊếŧ gà mổ trâu, không ngờ sau khi đến nơi này, nó còn có công dụng lớn hơn nữa. Ở thế giới hiện đại, nhíp kéo cơ bản sẽ không có tác dụng gì lại thành chủ chốt trong lần chữa trị này.

Sau khi xác nhận kéo và nhíp không rỉ sét, Hứa Hành lấy rỗ ngày thường chứa nước, dùng nước trong bình giữ ấm rửa sạch sẽ. Hiện tại cậu có hơi ghét hành động dưỡng sinh của mình —— tại sao lại bỏ cẩu kỷ? Trước kia cậu có dùng đến thận sao?!

Sau khi rửa sạch, cậu mới lót lá cây mới vào bên trong, sao cho không làm hỏng bề mặt lá. Như vậy có thể tránh cho lá cây chảy nước, ô nhiễm nước trong rổ.

Tiếp theo, cậu lấy muối của Lâm Na tặng ở trong một giỏ khác.

Một bọc nhỏ, ước chừng 20g.

Lượng muối nhỏ này có thể tạo ra rất ít nước muối đậm đặc!

Theo tỷ lệ nước muối đậm đặc, nếu 2000ml nước pha với 50g muối thì 20g muối chỉ pha được với 800ml nước, tương đương 1 chai rưỡi nước khoáng..

Chỉ một chút, cậu dùng tiết kiệm cũng là trứng chọi đá.

Hứa Hành đơn giản đơn giản đổ hết muối vào. Động tác dũng cảm này làm cho Lâm Vũ đứng ở cửa hết sức khó hiểu.

“Thân ái, em đang làm gì thế?” Lâm Vũ nghiêng đầu nhìn động tác của cậu, trong mắt đều tràn đầy đáng tiếc. Nhiều muối tinh như vậy, quý giá đến cỡ nào chứ! Bé giống cái nhà mình lại đổ hết vào rổ dính nước, thế này sẽ làm muối biến mất.

“Ta muốn cứu nó.” Sau khi Hứa Hành nói xong lời này, bỗng chốc quay đầu nhìn về phía Lâm Vũ.

Đúng rồi, cậu không quên tất cả những thứ có được ở hiện tại đều là của ai cho. Cậu cũng không thể quên, Lâm Vũ mới là người yêu của cậu, là người sẽ cùng cậu đồng tâm hiệp lực với cậu trong tương lai. Cho nên, cho dù muốn cứu người, làm việc tốt, cậu cũng phải thuyết phục Lâm Vũ đồng ý mới được.

Hứa Hành đặt bình giữ nhiệt sang một bên, đứng dậy, chậm rãi đi đến trước mặt Lâm Vũ.

Thấy người đàn ông trước mặt vẫn đang tràn đầy nghi hoặc nhìn chính mình, Hứa Hành không khỏi chột dạ mà nâng tay lên nhẹ nhàng ôm lấy vai Lâm Vũ. Cậu cố tình làm giọng nói trở nên cực kỳ dịu dàng dễ nghe: “Thân ái, ta tưởng cứu hắn. Mặc kệ lần trước hắn ôm suy nghĩ gì húc Lâm Na văng ra thì cũng đã xem như cứu ta một mạng. Ta không muốn làm người vong ân phụ nghĩa, ta……”

Hứa Hành tạm dừng một chút. Cậu định nặn ra nhiều câu nhiều lời thắm thiết hơn ở trong đầu.

Nhưng mà, khác với suy nghĩ của cậu, Lâm Vũ lại không chút nào để ý nói: “Được, vậy cứu hắn đi.”

Hứa Hành: “……”

Cậu không nhịn được giật mình giương mắt nhìn chằm chằm Lâm Vũ, dẫu sao trước đó Lâm Vũ cũng mới nói “Không cứu”, giờ tại sao lại……

“Sao ngươi đổi ý rồi?” Hứa Hành lại để sát vào một chút, gác cằm lên ngực của Lâm Vũ, ngửa đầu nhìn người đàn ông.

Lâm Vũ không cảm thấy bản thân “trước sau không đồng nhất” có vấn đề gì cả.

“Ta không thể để em sinh ra bất an.” Hắn nhíu mày, hết sức chán ghét mà nói, “Nếu ta làm như vậy, ta sẽ chính là một bạn đời thất bại!”

Hứa Hành mím chặt môi. Cậu thật sự rất may mắn, có thể gặp được người yêu đáng tin cậy như vậy.

Lông mi của Lâm Vũ giống như cánh bướm, bỗng chốc rung động vài cái. Hứa Hành cho rằng hắn muốn hôn môi, nhanh chóng nhón chân, nhắm mắt lại, đưa miệng mình lên.

“Em còn cứu hắn không?” Giọng của Lâm Vũ truyền vào lỗ tai Hứa Hành, “Hơi thở của hắn yếu lắm rồi đấy.”

Hứa Hành đột nhiên mở mắt, xoay người, la lớn: “Cứu!”

“Ớ? Thân ái,” Khi sự chú ý của Lâm Vũ quay lại trên người cậu, ánh mắt càng nghi hoặc hớn, “Em nóng lắm sao? Sao mặt đỏ thế?”

Đầu của Hứa Hành như sắp bốc khói mà ngồi xổm trên mặt đất, phối trộn nước muối đậm đặc. Cậu xấu hổ mà nói, khuôn mặt đỏ của cậu không phải do nóng, mà là ngượngv.

Cậu đường đường là một người hiện đại, trên việc lớn này, thế mà còn không đáng tin cậy bằng Báo Báo. Hắn nên hổ thẹn mới đúng!

·

Hơn hai mươi phút sau, Hứa Hành chuẩn bị công cụ ổn thoả, bước nhanh đến bên cạnh sư tử con.

Lâm Vũ đồng ý cũng không phải chỉ nói bằng miệng, hắn ôm sư tử con đến bên trong nhà tranh, còn tri kỷ mà tè mấy giọt nướ© ŧıểυ ở cạnh đầu của sư tử con để che giấu khí điềm xấu ở trên người của hắn.

Ngôi nhà này nằm ở rìa bộ lạc, cách khu vực trung tâm một khoảng cách. Sau khi Lâm Vũ cẩn thận che giấu, chỉ cần sư tử con không biến thành dã thú hoàn toàn, các thú nhân khác sẽ không phát hiện được tung tích của hắn.

Hứa Hành đưa rổ nước muối đậm đặc cho Lâm Vũ. Sau đó dùng nước trong bình giữ ấm rửa sạch tay cho Lâm Vũ.

Lát nữa bắt đầu nặn mũ, Hứa Hành nhắc Lâm Vũ nhớ tưới nước lên miệng vết thương của sư tử con. Vật tư của bọn họ có hạn, đương nhiên phải sử dụng tiết kiệm một chút.

Sau khi giải thích rõ xong, Hứa Hành đeo bao tay nhựa cho mình trước, sau đó một tay cầm dao quân dụng Thụy Sĩ, một tay khác bậc lửa, dùng ngọn lửa để khử trùng kéo và nhíp.

Khử trùng bằng lửa thường được thể hiện trong mấy bộ phim, nhưng trên thực tế chỉ áp dụng cho ngọn lửa được đốt bằng gas hoặc cồn. Khi củi đang cháy, nướng dao ở trên sẽ có xác xuất làm ô nhiễm dao cao hơn. Cái gọi là tro ở đáy nồi được hình thành do sự tích tụ liên tục của tro bay lên khi củi đốt.

Nhưng dưới tình huống thiếu thốn tài nguyên chữa bệnh thì tro nồi lại tốt hơn vi khuẩn.

Sau khi nướng trên lửa ba giây, Hứa Hành đặt bật lửa sang một bên, đợi kéo nguội đi một chút thì mới nhắm ngay mụn mủ trên mặt của sư tử con mà cắt xuống. Cậu chỉ cắt một đường nhỏ, mụn mủ lại như vỡ đê, không ngừng chảy ra dịch mủ màu xanh vàng.

Hứa Hành vội vàng ấn khăn giấy lên trên, đồng thời dùng nước ấm rửa dịch mủ trên kéo. Sau khi lấy khăn giấy lau khô, cậu lại nướng trên lửa mấy giây.

Đây là hành động sạch sẽ nhất mà Hứa Hành có thể nghĩ ra.

Sau khi thân dao khử trùng lần nữa, cậu dời khăn giấy phủ trên mủ, ngược lại dùng một tờ khăn giấy sạch sẽ khác bao lấy ngón tay, nhẹ nhàng ấn xung quanh mụn mủ, làm dịch mủ chảy nhiều hơn một chút.

Mãi cho đến khi ngón tay không thể bóp mủ ra được nữa, Hứa Hành đặt chiếc kéo lên vùng da đã xẹp xuống của mụn mủ, nhẹ nhàng cắt một vòng trên da thịt trắng bệch.

Vừa cắt một cái, mùi hôi càng đậm, huân đến Hứa Hành nhanh chóng nghiêng đầu sang một bên, mím môi, kìm lại đồ ăn đang vọt thẳng lên cổ họng.

Mùi này thật sự quá làm cho người ta dội!

Giống như mùi trứng thúi nhiều ngày, là một mùi thối khiến người ta phát ớn.

Không có khẩu trang bảo vệ, Hứa Hành chỉ có thể dùng nước trong bình giữ ấm súc rửa miệng vết thương một chút trước, lại ra hiệu Lâm Vũ tưới nước muối đậm đặc lên trên, khử trùng cho thịt thối.

Lâm Vũ không hổ là tinh anh, Hứa Hành yêu cầu, hắn đều chấp hành một các hoàn hảo. Điều này làm cho Hứa Hành không còn hoảng sợ hay sợ hãi nữa.

Dù sao với điều kiện hiện tại này, cậu và Lâm Vũ đều đã cố gắng hết sức, cho dù sư tử con không thể sống được, hai người bọn họ cũng không thể tính là thấy chết mà không cứu.