Giang Vu Tận và Tiểu Lý đi vòng qua người con rối nhỏ một lần nữa, bước từng bước một xuống cầu thang.
Trong tòa nhà lặng như tờ, có thể nghe thấy tiếng bước chân rất nhỏ. Cách một bức tường, bên ngoài lại tranh cãi ầm ĩ.
Hồ Lịch đã chạy đến hiện trường, cuối cùng anh ấy cũng không còn mặc chiếc áo sơ mi hoa của anh ấy nữa, trông có vẻ nghiêm túc hơn chút.
Có người ở hiện trường báo cáo với anh ấy: “Ngoài mấy nhân viên bảo vệ ra thì toàn bộ nhân viên trong tòa nhà đã điểm danh về nhà từ chiều cả rồi.”
Người báo cáo không nói nữa, sau đó đưa chiếc máy tính bảng trong tay ra trước mặt Hồ Lịch, nói: “Nhưng sau khi kiểm tra lượt người ra vào tòa nhà sau giờ tan tầm, chúng tôi đã phát hiện có người đi vào cổng khác, sau khi đi vào liền không đi ra nữa.”
Trên máy tính bảng là một đoạn video trích từ camera giám sát, bây giờ tạm thời không thể trích xuất hình ảnh từ camera của tòa nhà, bọn họ chỉ có thể dựa vào camera ở ven đường để điều tra. Khoảng cách khá xa nên hình ảnh thu được hơi mờ nhưng may mà vẫn có thể nhìn thấy bóng người.
Người trong màn hình cưỡi xe điện đi vào phạm vi quay của camera giám sát. Người đó chống xe điện, cởi mũ bảo hiểm xuống và để lộ đầu tóc bù xù khá đặc biệt.
Trí nhớ của Hồ Lịch không tệ, nhớ ra người này là nhân viên cửa hàng tiện lợi đã gặp hôm nay.
Nhân viên cửa hàng tiện lợi vỗ lên ghế xe điện rồi bước chân đi về phía tòa nhà. Cậu đứng trước cửa một lát, sau đó tự nhiên vấp chân ngã vào trong tòa nhà.
Đoạn video chấm dứt ở đây.
Hồ Lịch đeo găng tay làm việc vào, khẽ gật đầu: “Biết rồi.”
Những người khác trong đội điều tra đặc biệt đang kiểm tra súng và thuốc, anh ấy liếc nhìn một cái, nói: “Tôi đi một mình.”
Động tác tay của những người khác khựng lại: “Nhưng...”
Hồ Lịch mỉm cười, nheo mắt lại: “Đừng gây thêm phiền toái cho tôi.”
Bọn họ không dám nói nữa, dừng tay lại.
Có người bình thường hay nói nói cười cười trông có vẻ rất dễ dãi nhưng nắm chặt quyền lên tiếng trong tay.
Hồ Lịch cũng không cần chuẩn bị kỹ càng gì, anh ấy chỉ đeo theo kính đi đêm, không chuẩn bị vũ khí như những người khác mà đi thẳng vào tòa nhà luôn.
Phòng bảo vệ ở ngay tầng 1, anh ấy nhìn sơ đồ của tòa nhà do đội điều tra chuẩn bị và dễ dàng tìm đến phòng bảo vệ.
Có lẽ hệ thống đèn điện của tòa nhà đã bị phá hỏng, không thể bật sáng bình thường nhưng phòng bảo vệ và thang máy dùng đường dây điện khác nên anh ấy có thể nhìn thấy ánh sáng bên trong phòng qua khe cửa khép hờ.
Hệ thống camera giám sát trong phòng bảo vệ vẫn đang hoạt động.
Trong đoạn video giám sát yên tĩnh, hình ảnh hai người đang di chuyển trên cầu thang thoát hiểm giữa tầng 3 và tầng 4 đặc biệt rõ ràng.
Thế mà có tận hai người.
Anh ấy chú ý đến con rối nhỏ đang đứng im bất động trên màn hình, có linh cảm gì đó, quay đầu lại.
Con rối mặc nguyên một cây đen đứng trước cửa, im lặng nhìn chằm chằm anh ấy.
Con rối không cười, Hồ Lịch lại mỉm cười, chủ động đến gần con rối, thanh trường đao từ trong tay áo trượt ra.
Khoảng cách ngày càng gần, con rối nhanh chóng biến hình, biến thành một sinh vật như con nhện có sáu cái chân thanh mảnh đáng sợ như chọc xuyên qua lớp da như giấy và nhanh chóng lao về phía hai bên sườn anh ấy.
Thanh đao kim loại phản chiếu ánh sáng phía trên đầu, con rối dị dạng nứt ra làm hai nửa, sáu cái chân vẫn vô thức co giật.
Hồ Lịch cầm trường đao, ngẩng đầu.
Tầng 1 vốn trống không bỗng bị những con rối mặc đồ đen lấp đầy, tất cả đều im lặng nhìn anh ấy.
——
Trên tầng 3, Giang Vu Tận vẫn đang chậm rãi lùi về sau với Tiểu Lý.
Thành thật mà nói, việc đi giật lùi còn mệt hơn đi bình thường nhiều, lúc nào cũng phải nhìn con rối kỳ lạ xấu xí đó chán muốn chết.