Anh chủ cửa hàng tiện lợi thành công nhận việc, trở thành nhân viên cửa hàng tiện lợi.
Đón nhận ánh mắt lạnh như băng của đối phương, Giang Vu Tận cất điện thoại vào trong túi, cười nói: “Cố lên nha.”
Dứt lời, cậu lập tức chuồn đi.
Ra khỏi cửa hàng tiện lợi, không khí bên ngoài hình như khô nóng hơn, bây giờ vừa đúng là giờ cao điểm buổi tối, trên đường xe cộ tấp nập, gắt mùi xăng xe.
Cậu thông qua giấy tờ trong cửa hàng tìm được địa chỉ tòa nhà Tiểu Lý đến. Giang Vu Tận cúi đầu nhìn tuyến đường trên điện thoại, suy ngẫm một lúc nhưng cuối vẫn thuê một cái xe điện.
Xe điện nhỏ nhưng nhanh, tiếng gió gào thét bên tai, mái tóc dài bị gió thổi tung về phía sau để lộ gương mặt lười nhác.
Khi Giang Vu Tận đến trước tòa nhà thì sắc trời đã tối mịt.
Đèn đường thành phố sáng lên, ánh sáng của các tòa nhà cao tầng nối tiếp thành một bầu trời sáng chói.
Mỗi khi đến buổi tối, thành phố này như thay da đổi thịt thành dáng vẻ khác.
Giang Vu Tận cẩn thận dựng xe điện ở một nơi thích hợp, vỗ lên đầu xe điện rồi ngẩng đầu nhìn tòa nhà cao tầng trước mặt, nhấc chân bước vào cửa.
Cửa tòa nhà đã đóng lại, trước cửa còn có một biển báo cấm ‘Cấm đi vào’.
“...”
Giang Vu Tận đứng yên suy ngẫm, cậu nhìn camera giám sát cách đó không xa rồi lại nhìn mặt đất, sau đó giả vờ bị vấp.
Loạng choạng bước về sau mấy bước, cậu cầm tay nắm cửa, khẽ kéo một cái thế là cậu vấp vào trong tòa nhà luôn.
Tòa nhà này khác với những tòa nhà khác, bên trong đã không còn người, chỉ có bảng chỉ dẫn lối thoát hiểm là còn sáng, trong không gian tối om chỉ có ánh sáng màu xanh lá u ám.
Bởi vì chơi Tiêu Tiêu Lạc quá lâu lại không sạc pin nên điện thoại không còn bao nhiêu pin, Giang Vu Tận không miễn cưỡng nó, tự mò mẫm đi vào tầng 1 luôn.
Trong tầng 1 có năm cái thang máy, ba cái trước là thang máy dành cho khách còn hai cái sau là thang máy dùng để vận chuyển hàng hóa. Tòa nhà không bật đèn nhưng thang máy vẫn còn điện, con số màu đỏ nổi bật trong bóng tối.
Ngoài thang máy vận chuyển hàng hóa ở trong cùng là còn dừng ở tầng 4 thì tất cả những thang máy còn lại đều dừng ở tầng 1.
Xem ra phải lên tầng 4 một chuyến.
Bây giờ tình hình không ổn định, theo lẽ thường thì cách tốt nhất là đi bộ lên lầu.
Nhưng Giang Vu Tận không làm thế, cậu kiên định đi vào một cái thang máy.
Có thể đi thang máy thì không bao giờ đi bộ, chủ yếu là để tiết kiệm sức lực.
May mà thang máy vẫn chạy bình thường, tới tầng 4 thì dừng lại.
Giang Vu Tận ra khỏi thang máy, giơ tay gõ cửa thanh máy bên cạnh, gọi: “Tiểu Lý?”
Bên trong thang máy có tiếng lốp cốp như có thứ gì đó đυ.ng vào thang máy.
“Ui da... tôi ở đây! Tôi ở đây nè!”
Giang Vu Tận vô thức hít vào một hơi.
Tiếng vang cỡ này, nghe là biết đầu cậu chàng cứng cỡ nào.
Cậu ở bên ngoài tìm đồ cạy cửa thang máy. Có lẽ là một mình ở trong quá lâu, quá sợ hãi nên Tiểu Lý ở bên trong không ngừng nói chuyện:
“Chiều nay tôi đang đi giao hàng thì gặp chút chuyện, lúc xuống lầu thì những người ở tầng này đều đã đi hết rồi, tự dưng thang máy bị kẹt, bên trong không có sóng, chuông cảnh báo cũng hỏng.”
Hầu hết các cửa hàng ở trên tầng này đều đang được tu sửa, chẳng có mấy khu buôn bán nên sau khi bọn họ tan làm, cả tầng lầu trống rỗng không có một bóng người, dù có gào to cỡ nào cũng không có ai nghe thấy.
Giang Vu Tận vẫn đang đồ.
Tiểu Lý ở bên trong thở phào nhẹ nhõm: “May mà cậu đến rồi.”
Không tìm được đồ cạy cửa, Giang Vu Tận trực tiếp dùng tay lay cửa thang máy.
‘Lạch cạch...’
Cánh cửa kim loại chậm rãi mở ra, ánh sáng bên trong thang máy tràn ra ngoài, thắp sáng không gian tối om.
Tiểu Lý trong thang máy trợn tròn mắt.
Bàn tay Giang Vu Tận thò vào giữa cửa thang máy, vẻ mặt còn ngạc nhiên hơn Tiểu Lý, cậu nói: “Không phải thang máy này vẫn bình thường à? Ấn cái là mở rồi nè.”
Bị nhốt trong thang máy quá lâu, đầu óc Tiểu Lý cũng mơ hồ, nghe cậu nói thế thì gật đầu, nhanh tay lẹ chân chạy ra ngoài thang máy.
Từ một nơi sáng bước vào một khoảng không tối đen như mực, ánh mắt khó mà thích ứng kịp. Cậu chàng lấy điện thoại ra bật đèn pin lên mới thấy rõ được đôi chút.
Tìm được người rồi thì nên rời đi, bây giờ Tiểu Lý không dám đi thang máy nữa, thế là Giang Vu Tận dẫn cậu chàng đi tìm thang bộ.
Đi theo bảng chỉ dẫn lối thoát hiểm, không khó tìm được cầu thang bộ.
Dù bây giờ trời đã tối đen nhưng bên cạnh có người đi cùng, mọi chuyện đều đang diễn ra thuận lợi nên Tiểu Lý cũng chậm rãi thở ra một hơi, cầm điện thoại chiếu sáng thang bộ.
Giang Vu Tận còn đang quan sát những nơi khác trên tầng, vừa quay đầu đã nhìn thấy người bên cạnh dừng bước.
Tiểu Lý nhìn nơi điện thoại chiếu sáng, run rẩy giơ tay lên hỏi:
“Cầu thang bộ này... vốn có thứ này à?”
Giang Vu Tận nhìn theo hướng ngón tay cậu chàng chỉ.
Một con rối nhỏ mặc đồng phục màu xanh, gương mặt trông khá quen đang đứng giữa cầu thang.
Là gương mặt của Tiểu Lý. Con rối gỗ cười, khóe miệng cong thành hình dáng quái dị trông như đang rất vui vẻ.
Giang Vu Tận quan sát một hồi, cuối cùng thốt lên lời bình luận:
“Xấu thế.”