Cô ấy cũng biết Tiểu Kim Quất đang có hơi im lặng...
"Bé con, em đang nhìn cái gì vậy?" Hứa Xán hỏi.
Tiểu Kim Quất nằm úp sấp bất động, nhưng ánh mắt vẫn chớp chớp, tầm mắt cô bé chuyển từ máy quay sang người Hứa Xán.
Sau đó cô bé giơ ngón tay mập mạp lên chỉ vào máy quay: "Đây là thứ gì vậy ạ?"
Cư dân mạng trong phòng livestream để ý tới ánh mắt chú mèo cũng đang cử động, biểu cảm của nó đồng bộ với bé con, chỉ còn chưa mở miệng ra nói chuyện là giống y đúc rồi.
Bé con tò mò nhưng chỉ nhìn chằm chằm vào, cũng không hỏi người lớn ở bên cạnh.
Chỉ tự mình nhìn chằm chằm thì có thể tìm ra đáp án sao?
Hứa Xán nói: "Đây là máy quay."
Biết nó được gọi là máy quay, nhưng lại không biết nó đang làm gì, sự tò mò của Tiểu Kim Quất chuyển dời đi chỗ khác, cô bé hỏi một câu cô bé đang suy nghĩ: "Vì sao anh ấy vừa đi vừa chơi nhưng không bị phê bình? Anh ấy đi đường còn không nhìn đường nữa."
Người quay phim: "???"
Thì ra em nhìn chằm chằm vào anh là vì anh đi không nhìn đường, đang nhìn xem bao giờ anh sẽ ngã đúng không?
Hứa Xán còn tưởng cô bé sẽ hỏi máy quay sẽ quay cái gì, nhưng khi nghe câu hỏi như vậy, cô ấy cũng thấy hơi ngạc nhiên.
Lập tức nở nụ cười, lại hỏi: "Em vừa đi vừa chơi có bị phê bình không?"
Tiểu Kim Quất gật đầu, còn rất nghiêm túc trả lời: "Đúng vậy. Em bị sư huynh phê bình nhiều lắm, lúc trước em vừa ăn vừa chơi, vừa ăn vừa đi, vừa chơi vừa đi, sư huynh đều sẽ phê bình em."
Bé con ba tuổi nói mình trước kia sao? Hiện tại em cũng đâu có lớn lắm đâu!
Hứa Xán nhất thời không nhịn được, cô ấy bật cười lớn.
Tiểu Kim Quất nhíu mày: "Chị đang chê cười em sao?"
Chị ấy đang cười cái gì? Làm sai bị phê bình không phải rất bình thường sao?
Hơn nữa đó là chuyện trước kia, tiểu thần tài đã rất lâu không bị sư huynh phê bình nữa rồi!
Bình luận như nổ tung, thỉnh thoảng còn có những âm thanh không giống nhau.
[Oaaaa bé con ngoan quá, bị sư huynh phê bình nên biết đó là hành động sai!]
[Vì sao sư huynh lại phê bình bé con của tôi? Chắc chắn là ba mẹ bé con không quan tâm.]
[Chỉ có mình tôi cảm thấy con bé này tính khí quá lớn rồi sao? Còn không cho người khác cười nữa chứ?]
[Đứa nhỏ này chắc bị tự ti đúng không? Người khác cười một chút đã nghĩ là đang chê cười mình, quá nhạy cảm rồi!]
[Lầu trên đang nói cái gì vậy? Đang nói chuyện với ai đó lại đột nhiên cười to là rất thô lỗ đấy, bé con của tôi hỏi một câu thì đã sao?]
[Người khác chê cười anh, anh còn quỳ xuống cảm ơn sao?]
[Biến đi, cuộc đời của mấy người không thuận lợi thì kệ mấy người, mắc gì suy đoán ác ý về một đứa bé như vậy?]
...
Điều hướng dư luận thất bại, trái lại nhận được một đống lời chế giễu.
Trần Khang đen mặt ném điện thoại đi.
Con gái anh ta nghe thấy tiếng động, lập tức buông đồ chơi xuống đất, lon ton chạy tới, nhìn thấy điện thoại của ba nằm trên mặt đất, cô bé liền nhặt lên đặt vào trong tay ba, "Ba ơi, điện thoại ba rơi rồi, ba phải cầm chắc vào nha!"
Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của con gái, sắc mặt Trần Khang mới tốt hơn một chút.
Anh ta bế con gái lên rồi ôm vào trong l*иg ngực: "Cám ơn bảo bối, ba sẽ cầm chắc."