Nhìn miếu thần tài Vân Sơn nổi danh linh nghiệm, hương khói hưng thịnh, bên ngoài có rất nhiều người hâm mộ danh tiếng mà tìm đến.
Ngày thứ hai đầu tuần, khách hành hương ít hơn so với ngày thường, tốp năm tốp ba bước đi trên thềm đá lên núi.
Có một người vô cùng khác biệt, lúc người xuống núi đi qua người anh, đều dùng ánh mắt tò mò đánh giá.
Nhìn những bậc thang bằng đá xanh đi lên Vân Sơn dài dằng dặc kia, người bình thường đều phải thở gấp để leo lên, còn anh thì lại đeo khẩu trang.
Kỳ lạ hơn, người ta đi bái thần tài đều sẽ mang hương mang lễ, trong lòng ngực của anh chỉ ôm một con thỏ bông màu hồng nhạt, thật sự đến để cầu tài hay sao?
Nhận được quá nhiều ánh mắt, Giang Dực lại hạ thấp vành mũ lưỡi trai xuống thêm một chút.
Trợ lý Tiểu Mãnh đi ở phía sau nói: "Giang ca, để tôi ôm con thỏ cho, tránh để bọn họ nhìn chằm chằm vào anh, bị nhận ra sẽ không tốt. "
Giang Dực không quay đầu lại: "Tôi tự ôm."
Tiểu Mãnh "A" một tiếng, không nói gì nữa.
Lo lắng của cậu không phải là không có lý, con thỏ bông quá thu hút ánh mắt của người khác.
Giang Dực đã từng nổi tiếng nửa góc trời, bây giờ cũng là đỉnh lưu hắc hồng có nhiều anti fan, gương mặt này của anh có độ nổi tiếng rất cao, nếu như bị người khác nhận ra, chắc chắn sẽ phiền phức.
Tiểu Mãnh cũng buồn bực, bình thường chưa từng thấy Giang ca thích màu hồng, cũng không thích mấy con gấu bông mềm mại.
Hôm nay lại ôm một con thỏ đi đến một thành thị cách xa vài trăm dặm để bái tài thần, xin hỏi một con thỏ bông có thể làm lễ cúng được sao?
Cũng may hôm nay là thời gian làm việc, người tới dâng hương đều là những người lớn tuổi, không biết đến mấy người nổi tiếng trẻ tuổi.
Đi lên bên trên thêm một đoạn nữa, Giang Dực vẫn ôm chặt còn thỏ bông ở trong tay.
Giống như ôm chặt con thỏ bông này, thì có thể khiến cho trong lòng của anh yên tâm thêm một chút.
Anh làm việc này không phải là để bái tài thần, mà là tới đón em gái, con thỏ bông này là quà chuẩn bị cho em gái anh.
Khoảng cách giữa anh và em gái ngày càng gần,trong lòng Giang Dực lại càng không bình tĩnh, ngoại trừ mong chờ và căng thẳng, còn có mấy phần sợ hãi mà chỉ anh mới hiểu.
Trong ba năm, lúc nào anh cũng mong ngóng sớm ngày đón em gái quay về.
Khi ngày này chính thức đến, anh lại có chút sợ hãi.
Anh sợ nhìn thấy một khuôn mặt vàng vọt gầy trơ xương, một em gái nhát gan tự ti, không có cảm giác an toàn, dù là trường hợp nào xảy ra, thì đều là chứng cứ cho việc anh thất trách.
Là do anh không làm tròn trách nhiệm, còn đến muộn ba năm.
Giang Dực cúi đầu đi lên, cho đến khi một vòng ánh sáng vàng nhạt mềm mại xuất hiện trong tầm mắt.
Tiểu Kim Quất đang cố gắng xuống đài.
Chân cô bé ngắn ngủn, nhìn qua thềm đá Vân Sơn, muốn xuống đài thì chỉ có thể nhảy xuống.
Hai cánh tay mập mạp trắng trẻo như hai cái bánh bao vịn chắc lấy bậc thang, rồi cẩn thận thò ra một cái chân, sau khi đặt chắc cái chân xuống mới buông tiếp cái chân còn lại.
Từng bước từng bước đi xuống, rất lâu sau mới đi được được một phần ba.